Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 227
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:27:30
Lượt xem: 55
Trình Hoan thất hồn lạc phách, sau khi kết thúc trò chuyện cùng đại sứ quán lại thử liên hệ với Giang Minh Viễn một lần nữa, các loại ứng dụng mạng xã hội đều thử qua, tạm thời đều không có hồi đáp.
Cô ngồi dưới đất, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, trong lòng dường như trống rỗng, cuồn cuộn không ngừng tỏa khí lạnh ra ngoài, cả người đều đông lạnh.
Khi Tinh Tinh tỉnh lại, nhìn thấy chính là một bộ cảnh tượng này.
Cậu tự mặc quần áo, cúc áo bông nhỏ còn cài lệch một cái, bạn nhỏ còn buồn ngủ, ồ một tiếng đi tới, mặt đối mặt ngồi trên sàn nhà hỏi cô: "Mẹ con đói bụng, buổi sáng chúng ta ăn gì ạ?"
Nghe được tiếng con trai, Trình Hoan mới bừng tỉnh hoàn hồn, ánh mắt trống rỗng của cô rốt cuộc có tiêu điểm, nhưng nhìn thấy Tinh Tinh, trong lòng cô khổ sở khủng hoảng lại thêm một phần.
Trình Hoan ngửa đầu chớp mắt, nhịn xuống cảm giác chua xót kia, từ trên mặt đất bò dậy, buông di động, đứng dậy kéo Tinh Tinh: "Đừng ngồi dưới đất"
"Mẹ ngồi con mới ngồi."
Trình Hoan bây giờ không có tâm trạng nói giỡn với Tinh Tinh, nghe được chỉ ừ một tiếng, đưa người tới phòng bếp, còn mình đi vào bếp.
Lúc rây bột mì cô liền nghe được cái tin tức kia, đồ vật dư lại căn bản chưa làm. Cho nên bữa sáng hôm nay chỉ có một chén cháo trắng, cháo đặt trong nồi cơm điện nấu, không ra cái gì vấn đề. Trình Hoan xúc ra một chén cháo, phối hợp với một đĩa dưa cải ướp lúc trước, để tới trước mặt Tinh Tinh, bảo cậu ăn cơm.
Tinh Tinh đối với bữa sáng đơn giản như này có chút kinh ngạc, nhưng cũng chưa nói cái gì, cậu ngoan ngoãn uống nửa chén cháo, nhìn thấy mẹ còn đứng ở đối diện không động, kỳ quái nói: "Mẹ ơi, mẹ không ăn sáng sao?"
"Mẹ không đói bụng." Hiện tại Trình Hoan sao có thể ăn uống, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, xoa đầu Tinh Tinh: "Tự con ăn đi."
"Vâng ạ." Tinh Tinh không có cảm giác cái gì không đúng, cậu lộc cộc uống sạch nửa chén cháo dư lại, vừa để muỗng xuống, lau miệng một vòng, liền muốn chạy ra bên ngoài: "Mẹ, con đi chơi."
Tiểu gia hỏa nói xong, không chờ mẹ đáp lại liền chạy ra. Cậu ở phòng đồ chơi trên lầu chơi đùa một buổi sáng, chờ đói bụng mới chạy xuống, kết quả xuống dưới nhìn, trong nhà lạnh như băng, mẹ vẫn còn duy trì tư thế buổi sáng, đừng nói nấu cơm, ngay cả bát của cậu cũng chưa rửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-227.html.]
Tiểu gia hỏa có chút lo lắng, cậu ôm bụng, đi đến bên người Trình Hoan, nhút nhát sợ sệt kêu mẹ: "Mẹ sinh bệnh sao?"
"Không có." Trình Hoan dùng tay xoa mặt, một buổi sáng cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, hiện tại nhìn thấy Tinh Tinh, trong lòng ngược lại có quyết định: "Mẹ mang con đi ra ngoài chơi được không?"
"Được ạ!" Tiểu gia hỏa đối với việc ra ngoài du ngoạn hứng thú đặc biệt cao, nghe vậy liền quên còn đói bụng, cậu thò lại gần ôm chân Trình Hoan, ngưỡng khuôn mặt nhỏ hỏi: "Là đi cùng ba ạ?"
"Ừ." Trình Hoan bị cậu ôm đến lui một bước, cô đứng một buổi sáng, chân đã không có cảm giác, cứng đờ ngay cả động tác uốn gối cũng không thể hoàn thành.
Nguyệt
Trình Hoan nhéo cơ bắp trên đùi, nhíu mày, nhẫn qua một trận tê ngứa dường như xuyên tim, rốt cuộc hồi phục cảm giác hai chân.
Động tác của cô sấm rền gió cuốn, lúc này mới quyết định đi tìm người, không đến nửa giờ hai mẹ con liền ra cửa.
Đi nước I được miễn visa, ngược lại bỏ bớt rất nhiều thủ tục rườm rà, thực trùng hợp, bốn giờ chiều liền có một chuyến bay đến thủ đô nước I.
Trình Hoan mang theo Tinh Tinh đến sân bay làm xong xuôi thủ tục, mua một bữa thức ăn nhanh đơn giản, cô như cũ không ăn uống gì, lại vẫn miễn cưỡng ăn một chút đồ.
Cơm nước xong, cô ôm Tinh Tinh, một bên xoát tin tức, một bên chờ đợi đến thời gian đăng ký.
Nước I mới vừa trải qua một trận thiên tai, rất nhiều du khách vốn tính toán xuất hành đều hủy bỏ kế hoạch, trên máy bay ngay cả một nửa số người cũng không ngồi vào.
Từ thành phố S đến thủ đô nước I cần bay mười giờ, vé Trình Hoan mua là khoang phổ thông, không gian hẹp hòi, liền chen chân vào cũng không tiện, đồ ăn càng đừng nói nữa.
Khi Tinh Tinh mới lên máy bay còn có chút hưng phấn, nhảy nhót này đó theo thời gian trôi qua càng lúc càng mờ nhạt, chờ cơm nước xong, tiểu gia hỏa hoàn toàn héo xuống.
"Mẹ." Vẻ mặt cậu đau khổ ăn nốt một miếng rau úa vàng vào trong miệng, bĩu môi nói: "Cái máy bay này không ăn ngon như máy bay trước"