Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 217
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:23:06
Lượt xem: 84
Sau khi rửa bát sạch sẽ, hai người đi ra khỏi nhà bếp, người anh họ đó lại đến.
Lần này sang là để mời bọn họ qua đánh mạt chược.
Xã hội hiện đại, vật chất phong phú, đón năm mới đã không còn cho con người ta cái cảm giác mới lạ và đầy đủ như ngày trước, người đã quen sống ở thành phố lớn đương nhiên không thể thích ứng được với cuộc sống thiếu các trò chơi giải trí như ở trấn nhỏ, thế nên mới chọn mạt chược – tinh hoa văn hóa của đất nước – làm thú vui g.i.ế.c thời gian.
Người anh họ cũng rất thành thạo trong trò này, nhà anh ta mở hai bàn mạt chược, gọi anh em họ hàng đến cùng g.i.ế.c thời gian, thuận tiện bồi đắp tình cảm, bởi vì không gọi được cho Giang Minh Viễn, nên mới tự mình qua tìm.
Giang Minh Viễn cũng không xa lạ gì với trò mạt chược này nữa, năm nào về đón Tết họ cũng đến gọi anh chơi cùng, với trò chơi này anh cũng chỉ được coi là tay mơ, lần nào vào bàn chơi cũng mất tiền túi. Nhưng anh chẳng để tâm, người chơi mạt chược với anh thắng cũng rất vui vẻ, thế nên càng bảo anh đến chơi cùng nhiều hơn.
Lời mời như thế này, nếu giống như mọi năm thì Giang Minh Viễn chắc chắn sẽ không từ chối, nhưng năm nay lại khác.
Năm nay anh vướng bận gia đình rồi!
Nghe xong mục đích đến đây của anh họ, anh suy nghĩ mấy giây, nét mặt nuối tiếc mở miệng từ chối: "Tinh Tinh tuổi còn nhỏ, để con ở nhà một mình em không yên tâm, e là không có cách nào...
"Thế mang theo cả con cùng đi đi?" Anh họ ưỡn cái bụng bia, ngắt lời anh: "Dù sao chỗ anh cũng có ít trẻ con, cùng tầm tuổi nhau, mang theo cùng chắc chắn sẽ chơi rất vui"
Anh ta nói xong, còn gọi Tinh Tinh qua, dỗ dành: "Tinh Tinh có muốn đến nhà bác chơi không, nhà bác có nhiều anh nhiều chị lắm, còn có cả cháu trai cháu gái của cháu nữa?"
Nguyệt
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-217.html.]
Bởi vì Giang Minh Viễn là người trẻ nhất trong những người cùng thế hệ, bên trên còn có anh họ hơn anh hai mươi tuổi, thế nên vai vế của Tinh Tinh cũng khá lớn, rất nhiều bé phải gọi là cậu.
Tinh Tinh từ trước đến nay luôn là người nhỏ nhất lần đầu tiên được làm bậc trên, đương nhiên thấy rất mới mẻ, nghe thấy vậy liền muốn thử thân phận bậc trên của mình, không chờ anh họ dụ dỗ thêm nữa, đã ôm lấy chân Giang Minh Viễn đòi qua đó.
Cậu nhóc đã muốn đi rồi, Giang Minh Viễn cũng không có ý kiến gì nữa, Trình Hoan lại không muốn đi, nhưng cũng không chịu được trước lời thuyết phục của anh họ, cuối cùng là một nhà ba người cùng đi đến nhà anh họ.
Anh họ tư có một căn nhà, ở ngay cạnh bên nhà của ông nội, diện tích căn nhà cũng không nhỏ, bên ngoài nhìn vào là ngôi nhà tường trắng ngói xám, nhưng bên nội thất bên trong lại trang trí theo phong cách khách sạn, trông vô cùng lấp lánh rực rỡ, có điều lại trông chẳng ra thể thống gì cả.
Lúc bọn họ đến nơi, trong phòng khách đã sắp đủ hai bàn mặt chược, trên bàn có vài người đang chơi, bên cạnh còn có người đứng xem, chốc chốc lại truyền đến tiếng lạch cạch của mạt chược và tiếng mọi người nói chuyện.
Thấy bọn họ đi vào, có hai người trong một bàn đứng dậy, nói nhường chỗ cho họ.
"Mọi người cứ chơi đi ạ, tôi xếp thêm bàn nữa là được rồi." Vợ của anh họ tư bê một đĩa hoa quả đi ra, cười với hai người bảo họ ngồi xuống.
Vợ của anh họ gọi người đến xếp bàn còn lại, anh họ lại lớn tiếng gọi con gái mình ra, bảo cô bé dẫn Tinh Tinh đi chơi.
Cô bé năm nay mười hai tuổi, vừa mới lên lớp bảy, tóc buộc đuôi ngựa, trông có chút ngại ngùng, tính cách lại rất tốt, cũng không ghét bỏ Tinh Tình nhỏ tuổi, nghe lời ba mình liền kéo tay cậu nhóc, nói với Giang Minh Viễn và Trình Hoan ở bên cạnh: "Chú thím, cháu dẫn em ra ngoài chơi đây ạ."
"Đi đi, trông em cho cẩn thận nhé." Anh họ lấy từ trong nói ra mấy tờ tiền giấy đưa cho con gái, nhắc nhở cô bé không được chạy quá xa.