Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 145

Cập nhật lúc: 2024-11-10 20:49:41
Lượt xem: 104

Bầu không khí đang hoàn hảo bị phá vỡ, lời hai người định nói ra lại nuốt vào trong, tim đập nhanh cũng chậm lại, chút tâm tư đó của Trình Hoan cũng bị câu nói này của Tinh Tinh quét sạch sẽ, chỉ nghĩ rằng vừa nãy là do mình nghĩ nhiều rồi.

Trong lòng cô khẽ than một tiếng, cũng không biết là do thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm, hai tay xoa gương mặt của cậu nhóc, trút một hơi, mới đưa cậu về ăn sáng.

Còn Giang Minh Viễn. Anh lại quay trở lại dáng vẻ trầm mặc lạnh lùng, cả ngày chẳng nói được mấy câu. Buổi sáng đi ngắm bình minh, ăn sáng xong họ lên du thuyền ra biển, hai người lớn dưới sự hỗ trợ của người hướng dẫn thử đi lặn nước, ngắm phong cảnh dưới biển, chơi cả một ngày, buổi tối lại quay về đảo Vĩnh An.

Du thuyền lướt biển một đêm, tờ mờ sáng ngày hôm sau đã cập bến, mấy người Trình Hoan đặt vé máy bay vào buổi trưa, khoảng thời gian buổi sáng có thể đi mua ít đồ kỉ niệm.

Đặc sản nổi tiếng nhất trên đảo Vĩnh An là đồ chạm khắc từ dừa, dùng vỏ dừa hoặc gỗ dừa làm nguyên liệu, vừa thiết thực lại có thể trang trí. Trình Hoan đi dạo một vòng trên phố, chọn một chiếc lọ đựng tiền hình con thỏ cho Tinh Tinh, mua cho mình một bộ đĩa đựng trái cây chạm khắc từ dừa, lại chọn thêm không ít đồ chơi nhỏ định quay về tặng cho nhân viên trong quán, mua xong hết rồi, lúc cô định dẫn Tinh Tinh quay về, lại phát hiện ra Giang Minh Viễn không hề chọn gì.

"Anh không mua quà về tặng cho mọi người sao?"

"Không cần đâu. Thần sắc Giang Minh Viễn lạnh nhạt.

"Ra ngoài chơi phải mua quà về tặng chứ, nếu không thì đi một chuyến uổng công rồi." Trình Hoan là người nghiện mua sắm, lúc này thấy người khác không mua gì có chút không thuận mắt, thế là chủ động kéo Giang Minh Viễn đi chọn đồ lưu niệm.

Cổ tay áo vest bị người bắt lấy, mùi hương trên người kia bay đến, Giang Minh Viễn đột nhiên sững lại, các cơ bắp trở nên căng thẳng, cũng không biết phải từ chối thế nào, giống như một con rối bị kéo về phía trước, trong mắt chỉ có bàn tay thon dài nắm lấy tay áo mình của người ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-145.html.]

Trình Hoan xách chỗ đồ lưu niệm đã được đóng gói cẩn thận, lại kéo Giang Minh Viễn đến cửa hàng lúc trước đã đi.

Ông chủ vừa bán được một đơn, đang rất vui vẻ, phát hiện vị khách đó lại tới rồi, trong lòng ông có chút căng thẳng, đừng nói là đồ vừa mua đã xảy ra chuyện gì rồi đấy nhé, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nghênh đón: "Quý khách còn cần gì ạ?"

"Tôi muốn mua thêm ít đồ." Một câu của Trình Hoan khiến cho mọi lo lắng của chủ tiệm đều tan biến, nụ cười trên mặt ông ấy cảng thêm rạng rỡ: "Muốn mua gì thì cứ xem, nếu như không tìm thấy gì thích hợp thì có thể đến nhà tôi xem, đồ trong nhà nhiều hơn ở đây, nếu như có yêu cầu đặc biệt thì có thể đặt làm, chúng tôi sẽ ngay lập tức điêu khắc, xong sẽ gửi đến tận nơi."

"Được, vậy chúng tôi xem một chút đã." Trình Hoan cảm ơn ông chủ, thả bàn tay nắm lấy cổ tay áo của Giang Minh Viễn, cho anh chọn: "Anh có thích cái nào không?"

Lực kéo ở cổ tay áo biến mất, Giang Minh Viễn thở phào một hơi, anh chỉnh lại quần áo, ổn định lại cảm xúc, nhìn rồi đáp lại một tiếng.

Nguyệt

Cửa hàng bán đồ thủ công này rất lớn, cũng có nhiều loại mặt hàng, nhỏ thì có khuyên tai trang sức, lớn thì có bình hoa trang sức, giá cả từ rẻ vài chục tệ đến hàng nghìn tệ.

Giang Minh Viễn đã đi công tác rất nhiều lần, nhưng chưa từng ý nghĩ đi xa phải mua đồ kỉ niệm về, bởi vì có người thúc giục, anh mới xem qua vài thứ cho có, sau đó chọn mua mấy thứ đắt nhất. Chủ tiệm bán được một đơn lớn, vui đến cười không ngậm được mồm, không những chủ động tặng kèm mấy món đồ nho nhỏ, còn lo rằng họ mang về sẽ cồng kềnh, nên miễn phí tiền vận chuyển cho họ.

Ba người tay không đi ra khỏi cửa hàng, đi ăn cơm, họ ăn trước bữa trưa, chuẩn bị lên máy bay.

Lúc máy bay hạ cánh đã là chiều tối, vừa ra khỏi cửa khoang, đã cảm nhận được không khí lạnh vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm xuyên qua da thịt buốt vào tận xương tủy.

 

Loading...