Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 141
Cập nhật lúc: 2024-11-10 20:48:37
Lượt xem: 135
"Được chứ!" Trình Hoan không thể chờ được mà chạy lại, ghé đầu qua muốn được nhìn ảnh chụp.
Giang Minh Viễn bỗng chốc thoáng đơ người, cơ bắp trên người kéo căng, mùi thơm như có như không luẩn quẩn quanh đầu mũi, khiến anh cảm thấy cơ thể khô nóng. Tâm tư anh bấn loạn, trả máy ảnh lại cho Trình Hoan, nói một tiếng cô từ từ xem rồi gấp gáp rời khỏi, cứ như đằng sau có nước lũ thú dự dí theo anh vậy.
Trình Hoan lần đầu thấy anh thất thổ như vậy, trong lòng rất là khó hiểu, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng người kia rời đi, cúi đầu hỏi nhóc con bên cạnh: "Ba con làm sao thế?"
Tinh Tinh lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt: "Con không biết nữa." Vừa nãy ba vẫn còn bình thường mà.
Bạn nhỏ cẩn thận suy nghĩ lại nguyên nhân hậu quả, cuối cùng đưa ra một kết luận: "Ba đói rồi!"
"Mẹ thấy là con đói rồi đó." Trình Hoan nhéo nhẹ chiếc mũi của nhóc con rồi chọc cậu, Tinh Tinh chau mặt lại, hất đầu trốn khỏi móng vuốt của mẹ, thẳng thắn thừa nhận: "Con đói rồi."
"Vậy thì đi ăn cơm thôi." Trình Hoan đeo máy ảnh lên cổ, dắt tay của Tinh Tinh chậm rãi trở về: "Để chúng ta đoán xem ba đi đâu rồi."
Giang Minh Viễn không đi đâu cả, chỉ thờ thẫn ở trong biệt thự, ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm một nơi, ngay cả khi Trình Hoan và Tinh Tinh trở về, cũng chỉ nhàn nhạt quét mắt qua một cái.
Qua lâu một lúc như vậy, Giang Minh Viễn sớm đã bình tĩnh trở lại, anh cảm thấy biểu hiện của mình trước đó có hơi mất mặt, giống như cậu nhóc cái gì cũng không biết vậy, ở trước mắt người trong lòng luống cuống tay chân.
Được rồi, đối với phương diện tình cảm này, anh chỉ tăng được thêm cái tuổi mà không tăng thêm được kinh nghiệm gì, nhưng mà người trong lòng...
Đầu lưỡi cẩn thận thưởng thức cái từ này, Giang Minh Viễn nhìn về phía đối tượng mà từ ngữ ấy ám chỉ, trong lòng lại dâng lên một làn rung động lạ lẫm mà ngọt ngào.
Chắc có lẽ thua thật rồi.
Giang Minh Viễn đỡ trán, không biết làm sao lại phát triển thành ra như vậy, khoảng thời gian anh biết người này cùng lắm là ba tháng ngắn ngủi, thời gian ở chung ít ỏi, kể cả tính cách sở thích của đối phương cũng không hiểu rõ bao nhiêu, sao mà có thể coi là thích được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-141.html.]
Hình như là vì giải đáp nghi hoặc, cảnh tượng chung đụng trong quá khứ từng màn một hiện ra ngay trước mặt, mang theo sự ấm áp cùng bình thản mà anh không thể cảm nhận được ở trong nhà, khiến người ta cảm thấy thoải mái và thư giãn, vậy là dưới tình huống anh không hề hay biết, trái tim đã lún sâu vào trong đó.
Tâm tình của anh bay lượn, trái lại trên mặt vẫn cứ một vẻ bình tĩnh như thường, nom còn có chút lạnh nhạt nữa, nhưng mà cho dù là Tinh Tinh hay là Trình Hoan đều không phải là người sẽ bị cái sự lãnh đạm này của anh dọa sợ.
Bạn nhỏ vừa vào cửa nhà, dò la một vòng tìm được ba liền thả tay của mẹ ra chạy như bay qua đó, cậu trèo lên sô pha, bò đến trước n.g.ự.c của Giang Minh Viễn, miệng nhỏ mấp máy: "Ba ơi, có phải là ba đói không?"
"Hử?" Giang Minh Viễn quay sang nhìn, nhấc tay xoa xoa cái bụng của con trai: "Tinh Tinh đói rồi hả?"
"Dạ! Con muốn ăn cơm."
"Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi." Chuyện tình cảm không xong ngay trong chốc lát được, trước mắt ăn cơm vẫn khá quan trọng, Giang Minh Viễn ôm lấy Tinh Tinh, từ trên sô pha đứng dậy, đi đến trước mặt Trình Hoan, ánh mắt có hơi lay động: "Buổi tối ăn món Pháp thấy thế nào?"
Lộ trình du lịch đã được sắp xếp từ trước, lúc ấy chọn nhà hàng này chỉ là bởi vì hương vị không tệ, bây giờ đã xác định rõ suy nghĩ của mình, sau này nói ra, cứ giống như là mình đã mưu đồ bất chính từ lâu vậy.
Trình Hoan đương nhiên không có ý kiến gì.
Nhà hàng Pháp ở trên đảo là do người Pháp mở, nghe nói đã từng phục vụ cho hoàng tộc, Trình Hoan không biết thân phận này là thật hay giả, nhưng mà đồ ăn nhà hàng làm ra quả là vô cùng ngon.
Ăn cơm xong, mấy người đi xe trở về khách sạn, xe đến nơi còn cách khách sạn chừng một đoạn thì dừng lại, Trình Hoan vốn có chút khó hiểu, đến gần rồi mới phát hiện trên sân rộng trước cửa khách sạn lại có rất nhiều lều hành quân dựng ở đó, trong sân rộng lửa trại bùng cháy, có rất nhiều người vây quanh bên cạnh đống lửa, tay nắm tay nhảy múa.
Nguyệt
Trình Hoan tò mò: "Đây là hoạt động hả? Bọn họ không nóng sao?"
Mặc dù nhiệt độ ban tối giảm xuống không ít, cũng không cần đến nỗi phải hơ lửa mà.
"Lửa là giả, sẽ không cảm thấy nóng." Giang Minh Viễn ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích: "Tiệc tối bên lửa trại của khách sạn cũng có chút thú vị, sau khi kết thúc cũng có thể chọn ở trong lều trại, có muốn đi xem không?"