Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 134
Cập nhật lúc: 2024-11-10 20:34:07
Lượt xem: 96
Giang Minh Viễn không có hứng thú với chụp ảnh, theo bản năng muốn nói không cần, nhưng lời nói đến bên miệng, anh lại nghĩ đến gì đó, nuốt xuống hai chữ từ chối, gật đầu nói được.
Vì thế chuyện chụp ảnh này liền vui vẻ quyết định như vậy.
Từ doanh trại đến bờ cát tuy nói không xa, nhưng đi đường cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ, còn may bên ngoài có xe du lịch màu trắng cho thuê, thuê một lần một trăm đồng, có thể cho tài xế lái, cũng có thể tự mình lái.
Trình Hoan bọn họ liền đi thuê một chiếc.
Xe du lịch chạy bằng điện, gần giống xe ba bánh, phía trước có một vị trí tài xế, phía sau có thể ngồi hai người, hai sườn không có cửa sổ, là mở ra.
Chỉ có ba vị trí, Trình Hoan bọn họ đương nhiên không có biện pháp mời tài xế, cho nên trọng trách lái xe cuối cùng liền giao đến tay Giang Minh Viễn.
Giang Minh Viễn đời này lái qua không ít xe, từ mấy chục vạn đến hơn một ngàn vạn đều có, vẫn là lần đầu tiên lái loại xe điện ba bánh này.
Anh có chút quẫn bách, sau khi lên xe nhìn chỗ ngồi phía sau vài lần, luôn không an tâm.
"Thật sự sẽ không ngã xuống chứ?" Giang Minh Viễn tỏ vẻ hoài nghi đối với tính an toàn của cái xe ngay cả cửa cũng không có này.
Trình Hoan ngồi nghiêm chỉnh, một tay vòng lấy Tinh Tinh, một tay bắt lấy tay vịn: "Lái chậm một chút, khẳng định không có việc gì."
"Được rồi." Giang Minh Viễn thở dài, quay đầu lại khởi động xe, chạy khỏi bãi đỗ xe.
Đường từ doanh địa đến bờ cát được tu sửa rất bằng phẳng, trên đường có thể nhìn thấy không ít người lái xe điện du lịch theo chân bọn họ, bởi vì lúc trước Tinh Tinh ngồi xe ba bánh của Trình Hoan rất nhiều lần, thích ứng tốt đối với cái xe này, đi lên cũng không lộn xộn, ngoan thật sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-134.html.]
Nguyệt
Cũng giống như rất nhiều đảo nhỏ nhiệt đới, trên đảo san hô đỏ cũng có rất nhiều cây dừa, cây dừa trồng ở hai bên đường, thẳng tắp hướng về phía trước, trên tán cây tràn đầy trái cây, có du khách trên đường sẽ dừng lại hái.
Tinh Tinh quay đầu nhìn ven đường, nhìn thấy một màn này, miệng dần dần mở thành hình chữ O, kinh ngạc cảm thán ra tiếng.
Ven đường là một cặp đôi yêu nhau tầm hai mươi mấy tuổi, chàng trai ôm cây bò lên trên, đã bò tới một nửa rồi, cô gái ở dưới gốc cây, ngửa đầu nhìn cậu, trong miệng còn nói phải cẩn thận.
Bạn trai cô động tác nhanh nhẹn, chỉ chốc lát liền bò tới chỗ tán cây, một tay ôm cây, một tay kia bắt lấy một trái dừa, cẩn thận hái nó xuống.
Trái dừa từ trên cây rụng ra, chàng trai ném nó xuống mặt đất, bạn gái thét chói tai né tránh, sau đó lại cười đuổi theo trái dừa đang quay cuồng, bế lên chạy đến một bên, bảo bạn trai lại hái một trái nữa.
Xe đã đi xa, Tinh Tinh còn xoay đầu nhìn động tác bọn họ, cậu rất tò mò: "Mẹ, cái trứng màu xanh kia thật lớn!"
"Đó không phải trứng, là trái dừa." Trình Hoan sửa đúng cho cậu, sau đó lại giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ trái dừa là cái gì cùng với vì sao lớn lên ở trên cây còn có ăn như thế nào.
Nghe nói thứ này có thể ăn, Tinh Tinh rõ ràng càng cảm thấy hứng thú, cậu quay đầu nhìn cây dừa bên đường, lại quay lại đầu nhìn về phía Giang Minh Viễn ở ghế điều khiển: "Vậy ba có thể hái không ạ? Con cũng muốn ăn"
Giang Minh Viễn đang nghiêm túc lái xe, sợ trên đường ra ít vấn đề, Tinh Tinh đột nhiên nói lời này với anh, anh nhất thời còn chưa phản ứng lại, chờ lấy lại tinh thần, đó là một trận trầm mặc.
Không chỉ trong mắt con cha không gì không làm được, làm cha cũng hy vọng mình ở trong mắt con cái gì cũng có thể làm, Giang Minh Viễn có chút không biết mở miệng nói mình sẽ không leo cây như thế nào, sợ Tinh Tinh sẽ thất vọng.
"Không thể hái dừa ven đường."Anh còn chưa nghĩ ra lý do từ chối, Trình Hoan bên kia liền giúp anh giải vây: "Tinh Tinh muốn ăn trái dừa đợi lát nữa chúng ta có thể đi mua, cây dừa ven đường là người khác trồng, chúng ta muốn đi hái sẽ biến thành trộm, không thể làm ăn trộm đúng không?"
"Vâng!"