Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 126
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:26:43
Lượt xem: 182
Gương mặt Tinh Tinh sững sờ, không hiểu vì sao ba lại không cho phép mình thân mật với mẹ, cậu mở lớn đôi mắt to tròn vô tội, chớp chớp mắt nhìn mẹ, muốn để cô phân xử cho mình.
Điều thất vọng đó là, dường như mẹ không có tiếp nhận được ý nghĩ của cậu, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt hơi nghi hoặc: "Làm sao thế cục cưng?"
Tinh Tinh cảm thấy mình với mẹ không có tâm linh tương thông, có chút chán nản, cậu gục đầu xuống, lại đi qua bên đó cọ tới cọ lui một chút, giọng bé tí, nhìn trông rất tủi thân mà nói "Mẹ, buổi tối con muốn ngủ với mẹ."
"Được chứ." Trình Hoan nhìn Giang Minh Viễn một cái, cười đáp.
Dù sao bọn họ cũng ngủ quen rồi.
Cô đồng ý không một chút gánh nặng, Giang Minh Viễn lại khẽ nhíu mày, anh dắt con trai, có hơi không đồng tình: "Tinh Tinh cũng lớn rồi, cứ mãi ngủ với mẹ không tốt."
Lời này Tinh Tinh nghe cũng không thể hiểu được, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác nguy cơ cực kì, như vậy là muốn đuổi cậu đi sao?
Không được, cậu chẳng muốn tách ra khỏi mẹ đâu!
Nguyệt
Tinh Tinh tức giận trừng mắt nhìn ba, gấp gáp bày tỏ thái độ trước khi mẹ mở miệng: "Ba, con vẫn còn nhỏ."
Cậu còn nhỏ, cho nên ngủ cùng với mẹ hoàn toàn không có vấn đề!
Giang Minh Viễn kéo tay con trai chặt hơn một chút, nhìn người phụ nữ đang mỉm cười ngay bên cạnh, có chút bất lực giảng đạo lý: "Tết đến là con năm tuổi rồi." Là một cậu bé lớn rồi.
"Thế con cũng nhỏ!" Tinh Tinh một bước cũng không nhường: "Mẹ nói cao cao lớn lớn mới là cậu bé lớn"
Mặt nhỏ của cậu phụng phịu, nghiêm túc lại hẳn hoi chỉ ra điểm chưa đạt của mình: "Con còn thấp." Giang Minh Viễn: "...
Được rồi, lý do đầy đủ, nói không lại.
Trình Hoan ở một bên xem trò đủ rồi, độ cong nơi khóe miệng càng lúc càng lớn, cuối cùng nhịn không nổi cười hẳn ra tiếng.
Hai ba con ở một bên đồng thời nhìn sang.
"Không gì, không gì, hai người cứ tiếp tục." Trình Hoan vẫy vẫy tay, trên mặt là nét cười không thể che giấu được.
Bị cô cười nhạo như vậy, Giang Minh Viễn cuối cùng cũng cảm thấy bản thân có chút nhàm chán, anh thu lại biểu cảm, không được tự nhiên nói lảng sang chuyện khác: "Không nói việc này nữa, đi ăn cơm đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-126.html.]
Toàn bộ du thuyền mười một tầng đều là nhà hàng, mọi món ngon mà bạn có thể nghĩ đến gần như đều có thể tìm được ở nơi này, phòng tiệc đứng mà Giang Minh Viễn nói ở sát boong tàu, diện tích rất lớn.
Phòng ăn rất yên tĩnh, ánh đèn có hơi lờ mờ, phát nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, bên hành lang ngoằn ngoèo bày biện đủ các loại mỹ thực, khách đến thưởng thức lại lác đác không có mấy người.
Tinh Tinh đối với các loại đồ ngọt yêu thích vô cùng, vừa vào một cái đã cầm lấy đĩa chạy thẳng về phía khu đồ ngọt, đồ ăn ở đây suy nghĩ đến các bạn nhỏ, cố tình thiết kế thấp, với chiều cao của Tinh Tinh cũng có thể lấy được thức ăn bên trên.
Cậu đặt đĩa ăn ở trên mặt bàn, từng chút chút một chuyển đồ ăn vào, những món đồ ngọt này đa số màu sắc tươi đẹp, tạo hình thú vị, cái nào Tinh Tinh cũng muốn cả, cậu cứ gắp cứ gắp mãi, tận đến khi đĩa ăn không thêm vào được nữa, mới dùng hai tay bưng đi về.
Không giống với chiến lợi phẩm phong phú của con trai, hai người Giang Minh Viễn và Trình Hoan chỉ lấy phần cháo hải sản, cháo này mới nấu xong, vẫn còn chút nóng, phải đợi nguội hơn tí mới có thể ăn.
Tinh Tinh bưng đĩa bánh ngọt kia của cậu chuyển đến chỗ ngồi, cậu để đĩa lên bàn, bắt đầu dâng vật quý: "Mẹ ơi mẹ xem bánh ngọt của con nè!"
Trình Hoan nhấc mi mắt nhìn một cái: "Nhiều vậy con ăn hết nổi không?"
"Có thể ăn sạch!" Tinh Tinh vô cùng tự tin: "Con cực kỳ đói."
Trình Hoan: "... Vậy con cố lên."
Cô dừng một chút, thêm vào một câu: "Không được lãng phí thức ăn, ăn không hết không cho đi."
"Vâng!" Nhóc con không chút do dự đồng ý ngay lập tức.
Giang Minh Viễn múc một chén cháo nhỏ để xuống trước mặt Trình Hoan, nói hộ cho con trai: "Như vầy nhiều quá."
"Phải để nó biết được đạo lý khả năng cho phép này." Nhiệt độ cháo ở trong chén vừa phải, Trình Hoan cúi đầu húp một ngụm: "Mùi vị đúng là không tệ"
Nhìn dáng vẻ này của cô là Giang Minh Viễn biết nói hộ không có tác dụng gì, anh thở dài một tiếng, ánh mắt có chút thương cảm nhìn con trai.
"Ba ơi?" Tinh Tinh bị nhìn mà hoảng loạn.
"Không sao, Tinh Tinh ăn đồ ăn đi." Giang Minh Viễn nhìn cậu nói: "Ăn không hết ba giúp con ăn."
Giang tổng là thương con trai thật, chỉ là tấm lòng người cha của anh đã bị hoàn toàn bỏ qua, Tinh Tinh nghe thấy lời này, còn cho rằng là ba muốn cướp đồ ăn với cậu cơ, vội vàng giơ tay bảo vệ cái đĩa: "Con cho mẹ ăn" Giang Minh Viễn: "..." Nhóc con vô ơn!
"Phụt" Trình Hoan vẫn còn đang ăn đấy, nghe cuộc trao đổi của hai ba con này lại nhịn không được cười thành tiếng, trong miệng của cô vẫn còn đồ ăn, nụ cười này đã làm hạt cháo bị nghẹn trong cổ họng, thế nên vui quá hóa buồn, họ đến không dừng lại được.