Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 109

Cập nhật lúc: 2024-11-10 15:05:48
Lượt xem: 177

Cậu nâng chân lên, rất sung sướng: "Đại Hùng, Mỹ Mỹ và Tiểu Trí là người một nhà, chúng ta cũng là người một nhà!"

Lời Tinh Tinh nói tựa hồ xúc động anh, Giang Minh Viễn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trình Hoan, bốn mắt nhìn nhau, sau một hồi Trình Hoan mới dời mắt.

Nguyệt

Người đàn ông quay đầu lại, cúi đầu nhìn mặt dép, biểu tình ôn nhu: "Đúng vậy, chúng ta là người một nhà."

Lỗ tai Trình Hoan hơi nóng, cô khụ một tiếng, mở miệng nói: "Được rồi, đừng nị oai, mau đi ăn cơm, mì muốn vữa rồi."

Nhất gia chi chủ lên tiếng, hai người khác đương nhiên phải nghe theo, Tinh Tinh thè lưỡi với ba, lại chạy đến bên cạnh Trình Hoan, về phần Giang Minh Viễn, anh đi toilet, vốc nước lạnh rửa mặt, lau khô rồi ngồi vào bàn ăn.

Trình Hoan làm mì đều là tự mình nhào, vô cùng dai, cô dùng chén lớn đựng mì, bên trong hơn phân nửa đều là nước dùng, mì này giống như mới vừa vớt ra.

Mùa đông đồ ăn nhanh lạnh, độ ẩm mì này vừa vặn, uống một ngụm nước dùng tươi ngon hơi nóng, từ yết hầu vẫn luôn ấm đến dạ dày, mấy ngày liền mỏi mệt tựa hồ đều bị xua tan không còn.

Buổi sáng sớm Giang Minh Viễn liền mở họp, cơm cũng không kịp ăn, đã sớm đói không chịu được, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn rất nhiều so với bình thường.

Ăn mì xong, nước dùng cũng bị uống sạch sẽ, Giang Minh Viễn rửa sạch sẽ chén đũa, dựa theo giao ước lúc trước, chơi trò chơi với Tinh Tinh.

Người ăn no liền dễ buồn ngủ, điều hòa trong phòng độ ẩm bật nhiệt độ cao, gió ấm thổi tới trên người, huân người mơ màng sắp ngủ.

Giang Minh Viễn vốn ngủ không đủ giấc, mạnh mẽ chống đỡ chơi với Tinh Tinh một lúc, liền dựa vào sô pha nhắm hai mắt lại, Tinh Tinh đang chơi bạn chơi liền chết, vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy ba lại ngủ rồi.

Lần này ba không nằm ngang ngủ, để lại cho cậu không gian hoạt động không nhỏ, Tinh Tinh cởi dép đứng trên sô pha, tiến đến trước mặt ba, vươn tay nhỏ, vỗ một cái lên người anh.

Giang Minh Viễn bị vỗ một cái giật mình, doạ tỉnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-109.html.]

"Xin lỗi bảo bối." Anh xoa nhẹ mặt: "Ba hơi buồn ngủ."

"Vây liền đi lên giường ngủ nha." Tinh Tinh ở bên cạnh nghiêm trang giáo huấn: "Mẹ nói không thể ngủ trên sô pha, sẽ sinh bệnh."

"Mẹ nói không sai, xác thật không thể ngủ trên sô pha, Tinh Tinh không thể học ba." Giang Minh Viễn cũng không biết bản thân làm sao, rõ ràng buổi sáng thoạt nhìn còn ổn, làm sao vừa đến đây liền trở nên buồn ngủ như vậy, anh lại dùng tay xoa mặt, ý đồ làm mình thanh tỉnh hơn một chút.

"Vậy ba đi lên giường ngủ đi." Tinh Tinh là đứa con hiểu chuyện, cũng sẽ không để ba đang buồn ngủ bồi mình chơi, cậu đứng trên sô pha, đẩy Giang Minh Viễn đứng lên, lại đi xuống đẩy anh đến phòng ngủ.

Giang Minh Viễn ỡm ờ tới bên ngoài phòng ngủ, cửa phòng ngủ đang đóng, Tinh Tinh đi lên gõ cửa: "Mẹ mở cửa... !"

"Chờ một chút." Thanh âm Trình Hoan từ bên trong cánh cửa truyền đến, hai cha con đợi một lúc, cửa phòng ngủ ở trước mắt mở ra.

Người bên trong thay đổi một bộ quần áo, áo khoác màu nâu nhạt dài đến cẳng chân, trong áo khoác là áo cao cổ lông cừu màu trắng, nửa người dưới là quần jean bó sát, một đôi chân dài kinh người, tóc cô dài rối tung, cuộn sóng lớn ở đuôi tóc làm cô tăng thêm vũ mị phong tình, sóng mắt lưu chuyển, liền có thể câu nhân tâm.

Nhìn cô trang điểm thế này, đáy mắt Giang Minh Viễn hiện lên một tia kinh diễm, lấy lại tinh thần hỏi: "Cô muốn đi ra ngoài?"

"Đúng vậy, muốn đi xem nhà hàng." Trình Hoan cầm lấy túi, hỏi người ngoài cửa: "Chừng nào anh đi?"

"Có lẽ ba giờ, làm sao vậy?"

"Vậy anh giúp tôi trông Tinh Tinh đi, bên ngoài lạnh như vậy, không cho thằng bé đi với tôi."

"Có thể, đây là đương nhiên." Giang Minh Viễn nắm tay Tinh Tinh, tránh ra vị trí: "Bên ngoài gió lớn, tôi bảo tài xế đưa cô đi."

Có tài xế đưa đi tốt hơn so với bắt xe, mùa đông lạnh như vậy, không ai muốn hóng gió chờ xe, Trình Hoan ngẫm lại cảm thấy có thể, lại còn giả mù sa mưa hỏi: "Vậy không phải quá phiền toái?"

 

Loading...