Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-11-04 20:38:54
Lượt xem: 2,875
“Tiệm hương liệu kia là của cô nương, tại sao?”
Chử Văn Tiên dần thu lại nụ cười trên mặt, nhỏ giọng hỏi nàng tại sao.
Tại sao nàng không ngoan ngoãn ở trong cung chuẩn bị làm hoàng hậu mà lại muốn ra ngoài mở một tiệm hương liệu, tại sao hắn có thể phá lệ cho phép nàng làm như vậy... Tại sao sau khi biết mình bị lừa dối, nàng vẫn nguyện ý yêu người kia không chút do dự.
Nghe vậy, Dư Yểu không hiểu gì cả, tiệm là của nàng thì còn tại sao nữa? Nàng mua lại từ chủ tiệm trước, hơn nữa nàng có tiền lại còn biết chế hương.
“Ta đã quyết định mở một tiệm hương liệu từ trước khi rời Tô Châu đến kinh thành, cứ luôn tiêu bạc mà không có thu nhập thì trong lòng sẽ rất lo lắng. Nhưng mà, Chử tam lang xuất thân từ gia tộc lớn chắc hẳn sẽ không có nỗi lo này nhỉ.” Giọng điệu của Dư Yểu rất thành thật, trước khi cha mẹ qua đời, Dư gia đã kinh doanh buôn bán hương liệu, nàng không có bản lĩnh ra khơi, lại muốn tự lập nên chỉ có thể dựa vào việc chế hương.
Chử Văn Tiên á khẩu, hắn muốn hỏi không phải là điều này, nhưng nghĩ đến thân thế của nàng, hắn không tiếp tục truy hỏi nữa.
Mà Dư Yểu lại giống như trong nháy mắt hiểu được ý của hắn, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác và căng thẳng, cố ý làm ra vẻ hung dữ.
“Việc ta mở tiệm hương liệu đã nói trước với lang quân rồi, trên đời này cũng không có quy định nào cấm hoàng hậu không được mở tiệm hương liệu, Chử Tam lang, ngài đừng hòng mách lẻo ta. Còn nữa, ngài tốt nhất cũng đừng cố ý loan tin việc này ra ngoài, nếu không ta sẽ đến bên tai lang quân nói xấu ngài. Lang quân ghét nhất là Chử gia các ngài, ta cũng không thích.”
Dư Yểu không hề khách khí, trước tiên tạo thanh thế để trấn áp đối phương.
“Đã là quyết định của bệ hạ, không đến lượt ta nghi ngờ, yên tâm, ta sẽ không lấy chuyện này làm bài.” Hắn cụp mắt xuống, nói rằng bản thân hắn cũng rất cần hương nàng chế.
Dư Yểu vẫn không buông lỏng, vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn trán hắn, chẳng lẽ hắn cũng bị chứng đau đầu?
“Hương an thần của cô nương có thể giúp ta ngủ vào ban đêm.” Chử Văn Tiên nhàn nhạt nói, lấy từ trong tay áo ra một tờ ngân phiếu đặt trước mặt nàng, “Hai lần trước ta còn chưa đưa bạc cho cô nương, sau này ta sẽ đến tiệm của cô nương mua.”
Khi hắn cầm ngân phiếu đưa tới, Dư Yểu ngửi thấy một mùi hương lạnh lẽo, nàng lắc đầu không nhận, đã tặng rồi thì sẽ không lấy lại bạc của hắn nữa.
Nhưng điều này cũng coi như cho nàng cơ hội để mở lời.
Dư Yểu cân nhắc từ ngữ rồi hỏi hắn tại sao Chử gia lại bức tử mẫu thân của lang quân, đối xử với lang quân bạc tình bạc nghĩa như vậy, “Chẳng lẽ mẫu thân của lang quân, cô mẫu của ngài không phải là người Chử gia sao? Trên người lang quân còn chảy dòng m.á.u của Chử gia đấy.”
“Tiền hương an thần ta sẽ không nhận, ngài chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được.”
Nghe thấy câu hỏi của nàng, Chử Văn Tiên im lặng một lúc, sau đó kinh ngạc nhướng mày, trầm giọng nói, “Hắn lừa cô nương thân phận của mình, rồi cũng không nói với cô nương những chuyện cũ đó.”
Hắn không nhịn được sự thôi thúc trong lòng, siết chặt ngón tay.
Sắc mặt Dư Yểu hơi thay đổi, nhấn mạnh rằng nàng đang hỏi người Chử gia, người có lỗi với lang quân cũng là bọn họ.
Lang quân đến Chử gia ở Thanh Châu, gia chủ Chử gia thậm chí còn không hề nghi ngờ.
“... Cô mẫu của ta vốn là người phụ nữ tôn quý và hạnh phúc nhất trên đời, nếu có thể lựa chọn, ai lại muốn nhìn bà ấy hương tiêu ngọc nhuyễn.” Lại một lần nữa nghĩ đến người con gái tươi cười trong tranh, tâm trạng của Chử Văn Tiên đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Có lẽ, trong những ngày tháng ở Vũ Vệ quân, hắn cũng đã trải qua sự giãy vò này.
Hắn nói với Dư Yểu rằng việc tiên đế g.i.ế.c huynh đoạt vị là một chuyện trái với luân thường đạo lý, cực kỳ xấu xa, huống chi tiên đế còn nạp cô mẫu của hắn vào hậu cung phong làm Thục phu nhân.
“Thế gia đại tộc coi trọng nhất là danh tiếng, tuy rất tàn nhẫn nhưng kết quả lý tưởng nhất là cô mẫu cùng với vị Hiến Đức đế kia tuẫn tình, vừa bảo vệ được bản thân bà ấy, vừa bảo vệ được gia tộc. Nhưng, bà ấy đã trở thành Thục phu nhân, được hưởng sự sủng ái độc nhất của tiên đế, tất cả mọi người trong Chử gia cũng bị bà ấy kéo theo, bị đặt trên lửa nướng, những năm đó, cuộc sống trong nhà rất khó khăn.”
“Đặc biệt là sau khi bà ấy sinh hạ hoàng tử của Tiên đế, Tiên đế yêu ai yêu cả đường đi lối về, không lâu sau khi tiểu hoàng tử chào đời đã phong hắn làm Tín vương, về sau còn muốn phân chia nơi giàu có nhất cho hắn làm đất phong. Bà ấy và Chử gia liền trở thành cái gai trong mắt mọi người, cả thiên hạ cùng nhau công kích... Về sau, phụ huynh thúc bá của ta không chịu đựng nổi nữa, cho nên cô mẫu đã lựa chọn cái chết, hắn hận người Chử gia cũng không sai, nhưng nếu lúc trước hắn không được sinh ra, nếu Tiên đế không soán ngôi, cô mẫu của ta càng sẽ không chết, vẫn là hoàng hậu tôn quý.”
“Ngày tháng khó khăn của Chử gia là chỉ việc không thể đặt lụa mỏng tinh xảo trên đất bùn để giẫm đạp sao? Hay là không thể có tòa nhà lớn chiếm cứ hai con phố nữa? Danh tiếng tốt có thể quan trọng hơn mạng người sao?” Dư Yểu thật lòng hỏi ra nghi vấn của nàng.
Lời nói của Chử Văn Tiên đột nhiên im bặt, rất lâu sau hắn bình tĩnh gật đầu, không biết là đang nói ai.
“Đúng vậy, Chử gia chỉ là mệt mỏi vì danh tiếng, còn cô mẫu là thật sự đã chết, cho nên hắn cũng muốn xem kịch, nhìn ta chết. Như vậy, hắn mới có thể hả giận, ta cũng có thể hiểu được cảm giác dày vò đó.”
“Cũng tốt, có thể để hắn được như ý nhìn thấy vở kịch yêu thích, chúng ta coi như huề nhau.”
Ánh mắt Dư Yểu mang theo vẻ mờ mịt, không hiểu lời hắn đột nhiên nói ra là có ý gì.
Nàng còn muốn hỏi thêm, nhưng nam tử đã không muốn ở lại đây nữa, chỉ nói với nàng nếu còn muốn biết thêm thì ngày mai có thể đến đây nữa.
Vị công tử thế gia từng vô số lần biện hộ cho gia tộc huynh trưởng rời khỏi y quán, đôi mắt không có ánh sáng giống như đầm sâu không đáy.
Dư Yểu vẫn luôn suy nghĩ lời hắn nói, thời gian trôi qua, nàng vẫn không có bất kỳ manh mối nào, chỉ là trong lòng thêm một phần thương xót đối với lang quân lúc nhỏ.
Ai có thể ngờ được, mẫu thân của lang quân chỉ vì một danh tiếng hư vô mờ mịt mà bị ép c.h.ế.t chứ.
Dư Yểu khẽ thở dài một hơi, ngày mai không định hỏi Chử Tam Lang nữa, bọn họ đều là những người có tâm tư sâu sắc. Quan trọng nhất là, nàng không nhìn ra được sự áy náy của người Chử gia từ lời nói của Chử Tam Lang.
Chử Tam Lang là vậy, vậy lão phu nhân Chử gia thì sao? Vị ngoại tổ mẫu duy nhất mà lang quân kính trọng, năm đó có từng dành sự quan tâm cho lang quân nhỏ bé không?
Dư Yểu vừa nghĩ vừa đi ra khỏi y quán, không để ý đến việc trên người nàng dính một mùi hương thoang thoảng, hoàn toàn khác với mùi hương vốn có trên người nàng.
Để che giấu hành vi đốt hương an thần điên cuồng vào ban đêm, trên y phục của Chử Văn Tiên đã được hun một loại hương mai mà hắn thường dùng trước kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/chuong-87.html.]
Mà Dư Yểu không may, dính phải một chút.
***
Hôn lễ đã chuẩn bị xong xuôi, tâm trạng Tiêu Diễm mấy ngày nay vẫn luôn rất tốt, dáng vẻ ôn hòa so với trước kia quả thực là khác biệt một trời một vực.
Các đại thần trên triều phát hiện ra sự thay đổi này của hắn, không dám đưa ra bất kỳ lời phản đối nào đối với ngôi vị hoàng hậu của Dư thị nữ, dù sao cũng không ai muốn nhìn thấy cảnh m.á.u chảy thành sông, mà vị vua ôn hòa trước mắt chính là điều mà bọn họ hằng mơ ước.
“Không có việc gì bẩm báo thì lui hết đi.” Tiêu Diễm cười tủm tỉm phất tay với các đại thần bên dưới, một buổi chầu sớm vội vàng kết thúc.
Bản thân hắn lại trở về Kiến Chương cung gặp Tuyên thừa tướng và Thượng thư lệnh Cao đại nhân cùng vài vị trọng thần, hòa nhã bảo bọn họ gần đây không có việc gì thì đừng làm phiền hắn.
“Trẫm rất tin tưởng các khanh, một số việc nhỏ các khanh tự mình xử lý được thì đừng bẩm báo với trẫm nữa, Chu thượng thư cáo bệnh thì cứ để ông ta ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, lên triều lây bệnh cho trẫm, chuyện đại sự trẫm nghênh đón hoàng hậu mà bị trì hoãn, mấy cái Chu thượng thư cũng không đủ cho trẫm c.h.é.m đâu.” Hắn vừa cười vừa nói ra lời uy hiếp, giọng điệu càng nhẹ nhàng, ý tứ trong lời nói càng khiến người ta toát mồ hôi lạnh.
Tuyên thừa tướng rất khó nói nên lời, ông không hiểu tại sao bệ hạ lại hứng thú với một hôn lễ như vậy, rốt cuộc Dư thị tiểu nương tử kia có gì đặc biệt?
Bất quá, chỉ cần bệ hạ không làm hại nữ tử Tuyên gia nhà ông, ông không có ý kiến gì.
“Dư thị nữ lan tâm huệ chất, được bệ hạ yêu thích như vậy là phúc khí của quốc gia. Mong bệ hạ cùng nàng sớm ngày sinh hạ tiểu hoàng tử, củng cố triều cương.” Tuyên thừa tướng nói một câu khách sáo, nhưng cũng là lời thật lòng, vương triều hiện nay quả thực cần một người thừa kế.
Bọn họ những lão thần không có hứng thú với ngôi vị hoàng hậu này quan tâm chính là điều này, hoàng hậu là ai không quan trọng lắm, thái tử do ai dạy dỗ mới có quan hệ lớn với bọn họ.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
“Ồ, trẫm biết rồi, chỉ cần không có ai gây chuyện thị phi chọc trẫm tức giận, tiểu hoàng tử sẽ rất nhanh có thôi.” Tiêu Diễm tỏ vẻ không quan tâm, hiện tại hắn quan tâm nhất là đại hôn, những thứ nhỏ xíu chỉ biết khóc nhè kia phải xếp sau.
“Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, các ngươi tuổi cũng đã cao, vẫn nên về sớm nghỉ ngơi đi.” Hắn nói xong ý đồ liền không kiên nhẫn ở cùng mấy lão già mặt đầy nếp nhăn nữa, vội vàng đuổi người.
Thường Bình đưa mấy vị trọng thần ra khỏi Kiến Chương cung, vô tình nghe được Thượng thư lệnh Cao đại nhân cảm khái một câu.
“Trước kia sao không nghĩ đến việc để bệ hạ thành thân nhỉ, sớm như vậy thì tốt rồi. Nghe nói nơi Phong Nguyên Nguy đi là Tô Châu chính là nơi Dư gia tiểu nương tử lớn lên từ nhỏ.”
Sớm biết bệ hạ vì muốn thành thân mà trở nên ôn hòa, có lẽ những tranh chấp trước kia cũng có thể hóa giải rồi.
Thường Bình khẽ cười một tiếng, trọng điểm không phải là bệ hạ muốn thành thân, mà là người đó là Dư nương tử.
“Dư nương tử là cô nương tốt bụng lương thiện.” Hắn nhỏ giọng chen vào một câu.
...
Mấy lão già lải nhải vừa rời đi, Tiêu Diễm lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa, hắn nhìn thoáng qua sắc trời, tuy giờ còn sớm, nhưng hắn cảm thấy tiểu đáng thương đã ở bên ngoài nơi hắn không nhìn thấy được rất lâu rồi.
Hắn đối xử với nàng quá tốt rồi, trên đời này làm sao có thể tìm được lang quân nào khoan dung như hắn chứ.
Hắn vừa cảm thán vừa ra khỏi cung, đi thẳng đến cửa hàng hương liệu, mân mê chuỗi hạt màu đỏ trên cổ tay rất nhiều lần.
Tiêu Diễm dần dần cảm thấy mùi hương trên đó không còn nồng đậm như trước nữa, hắn muốn tiểu đáng thương làm lại cho hắn một chuỗi mới.
Nếu không, hắn sẽ cắn cổ nàng, tốt nhất là ngày đại hôn trên người nàng còn mang theo dấu răng màu đỏ.
Xe ngựa thành thạo rẽ vào con phố, Tiêu Diễm nhìn thấy thiếu nữ ủ rũ đi ra từ y quán cách đó không xa qua cửa sổ xe.
Lại chạy loạn đến y quán rồi, hắn nhướn mày, xuống xe ngựa.
Lại nói, hắn còn chưa từng vào y quán này, vài lần tiếp cận ít ỏi, cũng đều là đi đến cửa rồi lại bị nàng dỗ dành kéo đi.
Nghe nói bên trong có một tiểu dược đồng quan hệ với nàng rất tốt, vị cữu cữu kia của nàng coi như là trưởng bối của nàng.
Tiêu Diễm thong thả bước về phía nàng, nắm lấy tay nàng muốn đi vào y quán, rộng lượng để những người đó gặp hắn một lần.
Nhưng mà, khi nắm tay tiểu đáng thương, hắn ngửi thấy một mùi hương mai thoang thoảng.
Mùi hương mai quen thuộc, là mùi hương mà nữ nhân kia yêu thích. Sau khi nàng ta chết, mùi hương liền biến mất.
Rất nhiều năm sau, hắn cũng ngửi thấy mùi hương đó trên xe ngựa Chử gia ở Thanh Châu. Vì chán ghét, hắn đã đập nát lò hun hương, ném bỏ những bông hoa giả lòe loẹt.
Cho nên, trong mấy canh giờ rời khỏi hắn, tiểu đáng thương của hắn đã dính phải mùi hương mai này như thế nào?
Sắc mặt Tiêu Diễm đột nhiên thay đổi, mặt nghiêng căng chặt.
Hắn nhìn y quán mà nàng vừa đi ra, nheo mắt đen lại, lạnh lùng nhếch môi.
Vừa rồi, nàng đã gặp ai?
Nàng đã gặp ai mà hắn không biết.