Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu - Chương 85

Cập nhật lúc: 2024-11-04 20:38:50
Lượt xem: 2,808

Dư Yểu ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn vị hộ vệ dường như có quầng thâm dưới mắt, gật đầu thật mạnh.

Không chỉ xứng đáng với tháng tiền của nàng, mà còn vượt xa rất nhiều.

Nàng bảo Lục Chi lấy thỏi bạc thật đưa cho Ngụy Bân và những người khác đã bận rộn suốt đêm.

“Cảm ơn mọi người.” Lời cảm ơn của Dư Yểu là xuất phát từ tận đáy lòng, tuy rằng rất có thể họ đã nghe lệnh của người đàn ông kia, nhưng nàng nhìn thấy được sự tận tâm của họ.

Ngụy Bân nhận lấy thỏi bạc chỉnh tề, thầm nghĩ số này còn nhiều hơn cả bổng lộc hắn nhận được từ bệ hạ, cũng an tâm hơn so với việc tịch thu vàng bạc khi lục soát nhà cửa.

……Cửa hàng hương liệu đã gần giống với tưởng tượng của Dư Yểu, tấm biển hiệu mà nàng nhờ Vương bá tìm người đặt làm cũng rất ra dáng, không lâu sau khi treo lên, đã có khách đến mua hương.

“Dư nương tử!” A Quế từ y quán đi tới, nhìn quanh cửa hàng hương liệu một vòng, vừa mở miệng đã không khỏi kinh ngạc, nơi này trông còn tốt hơn cả y quán đã mở nhiều năm rồi.

Nhị cữu cữu của Dư Yểu là Lâm nhị gia vuốt ve chòm râu ngắn mới mọc dưới cằm, cũng không ngừng gật đầu, trực tiếp muốn mua thuốc hương do nàng chế tạo.

“Có không ít người được con tặng hương đã đến y quán hỏi thăm vài lần, không mua được hương đều thất vọng ra về. Yểu Nương, con làm rất tốt, giỏi hơn nhị cữu cữu nhiều rồi.” Lâm nhị gia không tiếc lời khen ngợi cháu gái, vẻ mặt rất vui mừng.

Ông nghĩ cho dù Yểu Nương không được bệ hạ sủng ái trở thành hoàng hậu, dựa vào tay nghề chế hương của mình, sớm muộn gì cũng có thể đứng vững gót chân ở kinh thành.

Lâm nhị gia tự nhận, bản thân ông có khi còn không thể bước đi vững vàng như vậy.

Một cô gái nhỏ mang theo vài lão bộc từ Tô Châu vượt ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, bị vị hôn phu từ nhỏ đã đính ước từ hôn cũng không hề nản lòng chán nản, mà bình tĩnh lấy lại bạc rồi mua nhà, theo ông và cha nàng học chút y thuật, thuận buồm xuôi gió lại mở thêm một cửa hàng.

“Nhị cữu cữu, sau khi ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu trở về đã xử lý chuyện của đại cữu cữu thế nào ạ?” Dư Yểu được ông khen đến mức gãi gãi đầu, sau đó chuyển sang hỏi chuyện của ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu sau khi hồi phủ.

Nhắc đến người huynh trưởng, sắc mặt Lâm nhị gia có chút không được tự nhiên, nhưng cũng có chút hả hê, nhỏ giọng nói: “Nhà chúng ta, tam phòng muốn phân gia rồi. Điều hiếm thấy là, Lâm thái y và Lâm lão phu nhân không chọn ở cùng bất kỳ người con trai nào.”

Tổ trạch không bị phân chia, Lâm thái y lấy ra một khoản bạc, chia đều thành ba phần, để cho ba người con trai tự mình đi mua nhà.

Hơn nữa, bởi vì đại cữu cữu của Dư Yểu chiếm hơn một nửa ruộng đất và trang viên, cho nên hai tiệm thuốc lần lượt được giao cho ông ta và tam cữu cữu của Dư Yểu.

“Sau này, tiệm thuốc trên con phố này sẽ thuộc về ta.” Lâm nhị gia có chút cảm khái, tuy rằng ông cũng không ngờ tới Lâm thái y sẽ quyết đoán phân gia, nhưng có thể có được tiệm thuốc mà ông đã gắn bó mười mấy năm, trong lòng ông rất thỏa mãn.

“A? Ngoại tổ phụ phân gia rồi ạ?” Dư Yểu tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, theo lẽ thường hiện nay, cha mẹ còn sống thì sẽ không phân gia, chỉ để lại phần lớn ruộng đất cho con trai trưởng đã cho thấy ngoại tổ phụ thật sự thất vọng với đại cữu cữu.

“Nhị cữu cữu, người mua nhà chưa ạ? Con sẽ cho người đi tìm giúp người, hoặc là người đến ở chỗ con cũng được.” Dư Yểu quyết định giúp đỡ nhị cữu cữu, dù sao nàng cũng không thiếu bạc, mà mua nhà ở kinh thành cần rất nhiều bạc.

“Mua nhà làm gì, ngoại tổ phụ ngươi cũng đâu có nói không cho ở lại nhà.” Lâm nhị gia tính tình rộng rãi, cảm thấy vẫn là ở nhà tốt hơn, vừa gần tiệm thuốc, vừa có thể chăm sóc cha mẹ.

Kỳ thực, đại phòng cũng không muốn dọn ra ngoài. Nhưng bọn họ người đông, Lâm thái y chê bọn họ ồn ào, nhất quyết không cho bọn họ ở lại.

Lâm lão đại và Tần thị cảm thấy thiệt thòi, âm thầm tức giận, nhưng bọn họ lại không dám cãi nhau ầm ĩ với Lâm thái y, nếu không thì danh tiếng sẽ hoàn toàn mất hết, bất đắc dĩ chỉ có thể thu dọn đồ đạc.

May mà Tần thị quản lý chi tiêu nhiều năm, đã chiếm được không ít tiện nghi từ hai phòng còn lại, trước đó khóc than nghèo không có tiền tu sửa nhà cửa, nhưng mua nhà thì lại dư dả.

“Trong nhà còn có hai trang viên và hơn trăm mẫu ruộng tốt, Yểu nương, đó là để dành cho con.” Kỳ thực, Lâm nhị gia cũng chỉ được chia cho một trang viên và mấy chục mẫu ruộng, nhưng ông không có ý kiến gì với quyết định của Lâm thái y, nói cho cùng, sau khi nhận nhiều năm quà cáp từ cha mẹ Dư Yểu, những thứ này vốn nên thuộc về nàng.

Dư Yểu không ngờ còn có phần của mình, phản ứng đầu tiên là từ chối, cảm thấy nàng không cần, hơn nữa cũng ngại ngùng, nàng mới đến kinh thành không lâu, lại là người ngoài, sao có thể chia gia sản của ngoại tổ gia.

“Con sắp lấy chồng rồi, sao lại không cần?” Lâm nhị gia nhìn những người trong cửa hàng của nàng với vẻ mặt kỳ quái, sau đó nhét giấy tờ ruộng đất và trang viên vào tay nàng.

Dư Yểu sững sờ, định trả lại, nhưng nhị cữu cữu đã mang theo tiểu đồng về tiệm thuốc rồi.

“Kỳ thực, con có của hồi môn mà.” Thiếu nữ nhìn giấy tờ ruộng đất và trang viên trong tay, nhỏ giọng lẩm bẩm, trong lòng ấm áp.

Được quan tâm vẫn tốt hơn bị bỏ mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/chuong-85.html.]

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Buổi chiều, Tiêu Diễm tan triều liền đến, không hề bất ngờ mà cầm mấy tờ giấy đó lên xem qua một lượt, phản ứng lạnh nhạt.

Lâm lão đầu cũng biết điều, chia cho tiểu khả ái một ít gia sản, dù sao cũng tốt hơn cái ngoại gia muốn đẩy hắn vào chỗ c.h.ế.t kia nhiều.

Nghĩ đến Chử gia ở Thanh Châu, khóe môi Tiêu Diễm nhếch lên một độ cong quỷ dị, hắn thật không ngờ biểu huynh tốt của hắn – Chử Văn Tiên lại là một con ch.ó điên tận tụy, dưới sự hành hạ cố ý của hắn mà có thể chống đỡ được lâu như vậy.

Hắn nghĩ, phải để Chử gia bị thương tổn nguyên khí mới được.

Chu Thượng thư, hải tặc ở Thanh Châu, vừa đúng lúc Chử gia sắp tiến kinh, đây chẳng phải là một cái cớ tốt hay sao?

“Tiểu khả ái, ta có chút ghen tị với nàng rồi.” Hắn cầm mấy tờ giấy tờ đó, chậm rãi cười với thiếu nữ.

“Lang quân thích, vậy tặng hết cho lang quân đi.” Dư Yểu hơi cúi đầu, hé môi, bằng lòng chia sẻ những thứ nàng có cho hắn.

Trong lòng nàng vẫn đang nghĩ, nếu hắn chỉ cần những thứ này thì tốt rồi, nàng sẽ không phải lo được lo mất, cũng không cần vất vả nữa.

Đêm qua thật sự rất mệt, Dư Yểu cảm thấy bước đầu tiên làm hoàng hậu thật sự rất gian nan, thân thể mệt mỏi, ban ngày cứ nhịn không được muốn nhắm mắt ngủ.

“Được thôi, vậy ta nhận nhé!” Tiêu Diễm ra vẻ trịnh trọng như thể mấy tờ giấy tờ ruộng đất và trang viên là bảo vật vô giá, cong môi mỏng, “Dù sao đây cũng là của hồi môn mà Lâm gia cho nàng mà.”

“Của nàng chính là của ta, nàng cũng là của ta.” Hắn vuốt ve ngọc bội và chuỗi hạt đỏ trên cổ tay, nói ra những lời rất vô sỉ.

Lúc trước có một bệnh nhân của tiệm thuốc đến mua hương, vừa vặn nghe được “lời gan ruột” của hắn, khinh thường bĩu môi.

Đây là một hán tử cường tráng, sống bằng nghề rèn sắt, ngày thường ghét nhất loại công tử bột lừa gạt tiểu cô nương, đặc biệt là loại chỉ có vẻ ngoài đẹp mã.

“Dư cô nương, xem người vẫn phải sáng suốt, cô nương tốt như cô, lại có một tay nghề giỏi, bao nhiêu lang quân tốt để cô lựa chọn, sao có thể để một tên công tử bột vô dụng lừa gạt chứ.” Bệnh nhân này mua xong hương, không chút khách khí mà lớn tiếng nhắc nhở Dư Yểu, thái độ với Tiêu Diễm vô cùng khinh thường.

Ngụy Bân và những người khác nghe xong thì lạnh sống lưng, ngay cả Thường Bình thỉnh thoảng mới ra khỏi cung một lần cũng không nói nên lời, âm thầm thở dài cho người thợ rèn.

Ai mà không biết, bệ hạ là người thù dai nhớ lâu, người nào chọc giận hắn tuyệt đối sẽ tìm cơ hội trả thù.

“Sao nào? Ngươi không có tiểu cô nương dâng bạc nuôi, là không muốn à?” Tiêu Diễm liếc xéo người thợ rèn, khẽ hừ một tiếng, sau đó ôm lấy thiếu nữ đang ngây người, hôn lên má nàng một cái, “Ta thì có đấy, nàng ấy yêu ta đến c.h.ế.t đi sống.”

Người thợ rèn tức đến mức mặt mày tím tái, hận không thể cho tên công tử bột kia một đấm.

Ngay cả của hồi môn của nữ nhân cũng muốn lấy, còn dám khiêu khích hắn!

“... Lang quân, chẳng phải chàng muốn đón ta về nhà sao? Chúng ta mau đi thôi, trễ nữa thì trời tối mất.” Dư Yểu áy náy cười với người thợ rèn, vội vàng kéo tay áo nam nhân ra ngoài, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Đi được hai bước vẫn có thể nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của thiếu nữ.

“Lang quân, chàng so đo với người ta làm gì chứ, huynh ấy cũng đâu biết rõ nội tình. Thôi nào thôi nào, chàng không phải là tên công tử bột vô dụng, cho dù chàng có là, ta cũng sẽ không ghét bỏ chàng đâu.”

Dư Yểu thật lòng cảm thấy như vậy, bởi vì hắn có một khuôn mặt tuấn tú phi phàm.

Nàng còn cảm thấy buồn cười, ngược lại cho rằng lang quân như vậy khiến nàng vơi đi chút sợ hãi trong lòng.

Nàng thậm chí còn tiếc nuối, tại sao hắn lại là thiên tử tôn quý của vương triều này chứ, nếu hắn thật sự là một tên công tử bột thì tốt rồi.

Nàng nuôi hắn sẽ yên tâm hơn.

Bọn họ rời khỏi cửa hàng hương liệu không lâu, người thợ rèn vẫn còn đang phẫn nộ bất bình thì gặp phải phó tướng Vũ Vệ quân có khí chất âm trầm, cổ họng như bị bóp nghẹt, bỗng nhiên không nói nên lời.

“Hương trong tay ngươi lấy ở đâu ra?” Chử Văn Tiên nhìn chằm chằm người thợ rèn bằng đôi mắt đen láy, nói đúng hơn là nhìn chằm chằm vào nén hương trong tay hắn, giọng điệu bình thường, nhưng nếu lắng nghe kỹ thì dường như có chút cố chấp.

Sau khi Dư Yểu vào cung, nén hương có thể giúp hắn ngủ ngon đã cháy hết rồi.

Chử Văn Tiên đến tiệm thuốc của Lâm gia một chuyến, tiểu đồng nói với hắn loại hương này chỉ có cháu gái của Lâm đại phu mới biết làm.

Loading...