Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu - Chương 107

Cập nhật lúc: 2024-11-06 09:19:46
Lượt xem: 2,068

“Nhưng mà, Yểu nương, báo quan cần phải có khổ chủ, nữ tử kia, Đồng nương, người nhà nàng ta hẳn là vẫn còn ở Tô Châu.”

Lâm nhị gia nghe lời cháu gái nói không thấy có gì không đúng, trên căn bản vẫn là bởi vì bọn họ không ý thức được thân phận của mình đã trải qua sự thay đổi, rất nhiều chuyện vẫn đang dùng tư duy trước đây để suy nghĩ.

Hoặc là nói ngoại trừ Ngụy Bân, mỗi người ở đây đều không cảm thấy có vấn đề.

Tiểu dược đồng A Quế cũng phụ họa, hắn buồn bã nhắc đến cha mẹ mình, nói nếu mẫu thân hắn không mang theo hắn bỏ trốn, mẫu thân hắn bị đánh c.h.ế.t quan nha cũng sẽ không quản, bởi vì mẫu thân hắn không có người nhà đi báo quan cho bà.

Dư Yểu nghe hắn kể chuyện đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, nỗi sợ hãi có thể bị coi như lễ vật tùy ý xử trí bất cứ lúc nào lại quay trở lại trên người nàng.

Chỉ vì đại bá phụ, đại bá mẫu là trưởng bối thân thiết nhất với nàng sau khi cha mẹ qua đời, cùng nàng mang họ tổ tiên, bọn họ có thể đương nhiên chiếm đoạt gia sản cha mẹ để lại cho nàng, có thể tùy ý quyết định tương lai của nàng.

Nếu nàng không trốn khỏi Tô Châu, có lẽ cũng sẽ không sống được lâu.

Giống như mẫu thân của A Quế, giống như nữ tử Đồng nương kia bị đánh chết.

Ngay cả bây giờ, bọn họ vừa biết nàng không được gả vào Trấn Quốc công phủ như ý muốn, vẫn lập tức lên kế hoạch bắt nàng trở về như một món quà.

Sắc mặt Dư Yểu trở nên tái nhợt, dọa mọi người trong y quán sợ hãi, may mà phản ứng của Lục Chi nhanh hơn một chút, thấy nàng không ổn, lập tức đưa một khối hương bánh mà bọn họ làm xong qua.

Trước đây, hai người chủ tớ ở trong tiểu viện kia sống ba năm, đã sinh ra sự ăn ý.

Dư Yểu chậm rãi lắc đầu, nàng bây giờ không cần dùng một khối hương bánh để tự an ủi mình nữa rồi.

“Không có cách nào báo quan,” nàng lẩm bẩm, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm phó tướng Vũ Vệ quân mặt mũi chất phác, khẽ mở môi, “Đại Ngưu, ngươi đã nói, nhận nguyệt bổng của ta sẽ giúp ta.”

Mỗi người mười lượng bạc nguyệt bổng, Dư Yểu vẫn luôn phát chưa từng gián đoạn.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Một góc trong lòng nàng bắt đầu sinh ra bóng tối, giống như sợi tóc, rất mảnh nhưng rất dài, quấn quanh một chỗ nhỏ bé.

“Đương nhiên, thần đã nói thì không quên, xin nương tử cứ phân phó.” Giọng Ngụy Bân trầm ổn, ánh mắt dần lộ ra vẻ sắc bén.

“Đại bá phụ và đại bá mẫu luôn luôn kiêu ngạo, trong lòng bọn họ vĩnh viễn chỉ có lợi ích. Còn đại đường huynh, hắn ta đọc sách ở thư viện, miệng thì nói nhân nghĩa đạo đức, trong mắt lại không có bất kỳ người nào, mỗi lần ta đi ngang qua bên cạnh hắn ta, hắn ta đều không nhìn thấy ta.” Dư Yểu mím môi, giọng nói rất nhẹ, “Thiếp thất Đồng nương kia bị hắn ta hại chết, hắn ta có lẽ ngay cả nàng ta trông như thế nào, họ tên là gì cũng không nhớ, làm sao có thể nhận ra người nhà của thiếp thất đâu?”

Không chỉ có hắn ta, đại bá phụ và đại bá mẫu phỏng chừng cũng không có ấn tượng gì với thiếp thất kia.

Ngụy Bân cảm thấy có chút đồng cảm, lộ ra vẻ mặt trầm tư.

“Chỉ cần Đồng nương c.h.ế.t là thật, khổ chủ có thật hay không thì có sao? Bọn họ hiện tại nếu không thể đến kinh thành, vậy thì đổi cách khác.”

Dư Yểu dừng một chút, trước đây nàng giả mạo Trấn Quốc công phu nhân “tặng lễ cập kê” cho mình, đại bá mẫu cũng không hề nghi ngờ, hẳn là chắc chắn sẽ không có ai dám lừa gạt bà ta.

Sự kiêu ngạo của con người luôn như vậy, tự cho mình là đúng.

“Ý của nương tử thần hiểu rồi, thần sẽ sắp xếp hai người từng sống ở Tô Châu giả mạo cha mẹ của Đồng nương.” Ngụy Bân gật đầu, chuyện đổi trắng như vậy bọn họ đã làm cũng đã gặp, không cảm thấy có gì.

Nhưng mà, người nghĩ ra cách này lại là Dư nương tử mà hắn vẫn luôn cho rằng tâm tư trong sáng đơn thuần, cảm nhận của Ngụy Bân có một phần phức tạp còn có một phần vui mừng.

Phức tạp là vì nàng là Dư nương tử, vui mừng là vì Dư nương tử bây giờ là hoàng hậu.

Hai điều này vừa giống nhau lại vừa khác biệt.

Mà lúc này người có cảm nhận giống hắn còn có Lâm nhị gia ở trong y quán, chỉ có dược đồng tuổi nhỏ đơn thuần vui mừng vì cách này hữu dụng.

“Đại đường huynh dính líu vào án mạng, chắc hẳn đại bá phụ bọn họ cũng không còn tinh lực để lo lắng cho ta, cháu gái này nữa.” Dư Yểu cảm thấy làm như vậy rất tốt.

“Nếu có người phát hiện quan hệ của ta với bọn họ, chạy đến trước mặt lang quân cáo trạng ta, ta sẽ... đại nghĩa diệt thân.”

Nàng nghĩ nhiều hơn, ngay cả khả năng bị ngự sử gây khó dễ cũng đã cân nhắc đến.

“Nghe thì cũng có lý, Yểu nương con làm đúng rồi.” Lâm nhị gia ho khan một tiếng, bày tỏ sự tán đồng với quyết định của cháu gái.

... Ngụy Bân rất nhanh liền rời đi, sắp xếp người thích hợp đi báo quan.

Dư Yểu lập tức trở nên uể oải, không còn tâm trạng ở lại, lặng lẽ ngồi xe ngựa hồi cung, trước khi đi chỉ dặn dò nhị cữu cữu cố gắng giấu chuyện này với ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu.

Nàng muốn giải quyết xong hết rồi mới để người già biết, tránh cho bọn họ lo lắng.

Trở lại trong cung, ngẩng đầu nhìn thấy góc mái cung điện, nhìn thấy Thụy thú mà Dư Yểu đã từng cảm thấy xa vời, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác thân thiết mãnh liệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/chuong-107.html.]

Nàng không đi thẳng về phía hậu điện mình ở, mà vội vàng bước nhanh về phía chính điện Kiến Chương cung, nơi mà Tiêu Diễm thỉnh thoảng sẽ bàn bạc chính sự với các triều thần.

Ban đầu còn đi bộ, sau đó liền biến thành chạy bước nhỏ, nữ tử vừa ra ngoài cung trở về giống như chim non về tổ, vội vàng chạy, lao tới, trong mắt chỉ nhìn thấy một người, nhào về phía hắn.

Nàng dang hai tay ra, giống như tâm ý tương thông, bàn tay Tiêu Diễm đặt ở trên lưng và sau gáy nàng.

Dư Yểu ôm eo nam nhân, vùi mặt thật sâu vào lồng n.g.ự.c hắn, hoàn toàn không để ý bên cạnh còn có người khác.

May mắn, cung kính đứng ở bên cạnh không phải là triều thần xa lạ. Lê Tùng Lê lang tướng im lặng và biết điều chắp tay hành lễ, lui ra ngoài, cùng lui ra ngoài với hắn còn có cung nhân trong điện.

“Tiểu đáng thương, nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Diễm đã đoán được nàng ra khỏi cung nhất định là để xử lý mấy người nhà họ Dư kia, nhưng vẫn giả vờ không biết, lạnh mặt hỏi.

Hơi thở lạnh lẽo như có hình dạng, nhưng không hề ảnh hưởng đến Dư Yểu.

Nàng ôm chặt hắn đầy vẻ quyến luyến, không lên tiếng trả lời, chút cố kỵ trong lòng khiến Dư Yểu không dám nói ra suy nghĩ đen tối của mình.

Mặc dù nàng là con gái nhà lành, nhưng kỳ thật tâm tư rất nhiều, cũng có tâm cơ, sẽ dùng thủ đoạn tính kế người khác.

Dư Yểu sẽ nghĩ, lang quân thích nàng vẫn luôn đơn giản... có chút ngốc nghếch.

“Nàng không nói, ta đi hỏi người khác, bọn họ nếu không nói, vậy thì giết.” Tiêu Diễm mặt không cảm xúc, hắn muốn nàng đối với hắn biết gì nói nấy, không thể có một chút giấu giếm.

“... Lang quân, đừng hỏi nữa. Ta chỉ muốn cho chàng thấy, hôm nay ta rất đáng yêu.” Thiếu nữ run rẩy từ trong n.g.ự.c hắn ngẩng đầu lên, cong môi lộ ra một nụ cười có chút nhạt có chút ngọt ngào.

Lần trước hắn nói với nàng, hắn sẽ chỉ cảm thấy nàng làm chuyện xấu rất đáng yêu.

Tiêu Diễm hiếm khi ngẩn người, phản ứng lại sau đó hắn đột nhiên nhếch khóe môi, nâng người nàng lên cao, ôm vào lòng, quả thật rất đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến m.á.u trong người hắn sôi trào... dục niệm sậu sinh.

Hắn vung tay áo quét sạch mọi thứ trên bàn, dùng trường bào rộng lớn che khuất cả khuôn mặt của nàng, cùng với cả chính hắn.

Trong không gian tối tăm chỉ có hai người, hơi thở quấn quýt, thỏa thích bắt lấy môi lưỡi của nàng.

Tiểu khả ái làm chuyện xấu, cũng là cẩn thận như vậy, vì muốn nàng to gan hơn một chút, hắn phải thật mạnh mẽ thưởng nàng một phen.

Thưởng đến khi trời đất bạc màu.

***

Trong ngôi nhà mới, Dư lão gia và Vương thị vẫn ở trong một cái sân lớn giống như trước đây, chỉ là sắc mặt và tâm trạng của bọn họ đều kém hơn nhiều so với khi ở Tô Châu.

Đứa cháu gái muốn đầu tựa vậy mà bị Quốc công phủ từ hôn, không chỉ như thế, hiện tại ngay cả người cũng không tìm thấy!

“Xương Hiếu, nhạc phụ của tam thúc con là thái y, ở kinh thành cũng coi như là có danh tiếng, con nói không gặp được người?” Dư lão gia không tin cháu gái biến mất không thấy, cả nhà họ Lâm cũng có thể dọn đi.

“Phụ thân, không phải con lừa người. Địa chỉ mà người nói hiện giờ là phủ Bá, bên ngoài có thị vệ, con và Xương Tễ ngay cả đến gần cũng không được.” Dư Xương Hiếu ngày thường giỏi ăn nói, biết rõ người nào không thể đắc tội, vừa nhìn thấy thị vệ hung thần ác sát bên ngoài nhà họ Lâm, nghe nói nơi đó là phủ Bá, lập tức bảo Dư Xương Tễ cùng hắn nhanh chóng rời đi.

Kinh thành là nơi chân thiên tử đặt chân, vương công quý tộc nhiều vô số kể, bọn họ chẳng qua chỉ là thương nhân ở Tô Châu, sĩ nông công thương, thương nhân địa vị thấp nhất, vạn nhất chọc giận người ta, muốn thoát thân so với ở Tô Châu còn khó hơn trăm lần!

“Cha, đại ca nói không sai. Con ra biển cũng chưa từng gặp người nào sát khí nặng hơn những thị vệ kia. Xem ra, chỉ có thể tốn thêm thời gian để dò la xem nhà họ Lâm đã chuyển đi đâu.” Dư Xương Tễ muốn tìm Dư Yểu phần lớn nguyên nhân không phải vì bạc trong tay Dư Yểu, hắn cảm thấy phải làm rõ vì sao Phó thế tử lại từ hôn.

Nghe cha mẹ và đại ca nói, trước đây Phó thế tử đối với Yểu nương rất tốt rất hài lòng, có lẽ vẫn còn cơ hội để Yểu nương một lần nữa bước vào Trấn Quốc công phủ, cho dù chỉ là làm thiếp.

Người gác cổng Trấn Quốc công phủ vừa nghe bọn họ chỉ là thương nhân, cũng không để ý tới. Bọn họ bỏ tiền ra để hỏi thăm tin tức của Phó thế tử còn bị người gác cổng cảnh cáo một phen, có thể nói là từng bước gian nan.

“Chỉ có thể như vậy, Xương Tễ, chuyện này giao cho con, Xương Hiếu, sắp đến kỳ thi mùa thu, con ở trong phủ từ từ ôn tập, cùng với Phương hiền chất thảo luận học vấn.” Dư lão gia hạ lệnh, hiện tại bọn họ đã đến kinh thành, không có Quốc công phủ để dựa vào cũng phải ở lại.

“Con hiểu.”

Dư Xương Hiếu và Dư Xương Tễ hai huynh đệ đồng thời đáp ứng, vất vả mấy ngày, bọn họ cũng mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, liền muốn lui xuống nghỉ ngơi.

Cũng đúng lúc này, ngoài cửa phủ mới của bọn họ xuất hiện vị khách không mời mà đến.

Chưa kịp để lão bộc mà nhà họ Dư mang từ Tô Châu đến kịp phản ứng, quan binh đeo đao bên hông đã xông thẳng vào.

Chỉ đích danh muốn bắt Dư Xương Hiếu.

“Giết người còn muốn bình yên vô sự, làm gì có chuyện tốt như vậy.”

Ánh mắt quan binh sắc bén như đao kiếm, lập tức dọa sợ tất cả người nhà họ Dư.

Loading...