Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 97
Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:29:06
Lượt xem: 14
Chương 97:
Phương hướng trước mắt mà bà ta có thể làm chính là hỏi hết những thứ tốt đẹp mà Mã Lan đang có, đến lúc đó sẽ tuyệt giao quan hệ và không cần phải rót trà cho Mã Lan uống nữa.
Về phần Mã Lan, bà không quan tâm đến ý đồ của Từ Mỹ Lệ là gì, dù sao bà cũng chẳng chịu tổn hại gì. Trước mắt việc cần làm chính là cứ an phận hoàn thành tốt nhiệm vụ trong công việc, hơn nữa biểu hiện tốt một chút, sớm muộn gì cũng trở thành công nhân chính thức.
Tuy cơ hội đến với bà rất mỏng manh nhưng dù sao công việc hầm mỏ này vẫn tốt hơn nhiều so với ở trong xưởng.
Phân xưởng tuy rằng làm việc thoải mái, nhưng phần lớn công nhân tạm thời đều là thân thích của cấp trên đưa vào. Ngoài ra, còn có một số công nhân học việc, hộ khẩu cư trú của họ ở thành phố, dễ dàng trở thành công nhân chính thức hơn.
Làm việc ở mỏ quặng hơn ở chỗ hầu hết mọi người đều là hộ khẩu ở nông thôn, chí ít đối xử với nhau đều có sự công bằng.
Mã Lan tạm thời dẹp bỏ việc suy nghĩ bản thân trở thành nhân viên chính thức ra khỏi đầu, tập trung làm nốt công việc đang dang dở. Nhưng đến đầu giờ chiều, bà bỗng dưng gặp lại một người – Lâm Lệ Lệ – bạn làm cũ ở trong xưởng.
Bắt gặp hình bóng ai kia quen thuộc, Mã Lan vờ như không nhìn thấy bà ta. Trước kia, Lâm Lệ Lệ là công nhân học việc trong xưởng, quan hệ giữa hai người không mấy tốt đẹp. Bà ta kết hôn với một người đàn ông cũng làm công nhân, khi biết Mã Lan tuy thuộc dân vùng quê nhưng lại được gả cho một thầy giáo trung học, vừa đẹp trai vừa có học thức khiến bà ta sinh lòng đố kỵ, vô duyên vô cớ chèn ép Mã Lan không ngừng.
"Mã Lan, sao tự dưng lại vất vả làm việc ở đây thế? Trời ạ, không phải làm việc ở công xưởng tốt hơn sao?" Lâm Lệ Lệ châm chọc.
"Tôi vẫn thấy tốt." Mã Lan không thèm ngó ngàng tới bà ta mà chỉ chú ý đến những chiếc xe chở đầy đất cát bởi những người khác đẩy đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-97.html.]
Lâm Lệ Lệ mân mê b.í.m tóc của mình: "Tôi được nhận làm công nhân chính thức rồi."
Mã Lan nghe vậy liền nhìn sang mà đánh giá Lâm Lệ Lệ một lượt từ trên xuống dưới, loại người thường làm việc đã không tích cực, lại còn thích gây chuyện với người khác, vậy mà còn có thể chuyển sang thành công nhân chính thức.
Khó trách sau khi nền công nghiệp được cải cách và mở cửa, khả năng cạnh tranh giữa các công xưởng thuộc sở hữu nhà nước gặp vấn đề khá nhiều, không biết cấp lãnh đạo đã dùng những tiêu chuẩn nào mà chọn người như vậy được.
May thay, bà không cần suy nghĩ cho mệt người vì Lâm Lệ Lệ đã nhanh miệng nói ra lý do: "Mẹ chồng tôi về hưu, nhường vị trí này cho tôi làm việc.” Hóa ra là thế chỗ vào vị trí kia.
TBC
Mã Lan tiếp tục vùi đầu vào công việc, loại chuyện này chẳng đáng để ước ao làm gì.
Lâm Lệ Lệ lại nói tiếp: "Ôi, cho nên mới nói, tìm một giáo viên kết hôn để làm gì? Cái nghề đó cũng đâu cho cuộc sống của bà sung sướng hơn đâu, cha chồng hồi đấy là hiệu trưởng có tiếng tăm vậy mà ông cụ thậm chí còn không bố trí được cho bà một công việc đàng hoàng, hẳn là bởi vì con dâu xuất thân từ nông thôn nên không quá coi trọng."
Nghe thấy bà ta nói mấy lời khó nghe đến vậy, Mã Lan trừng mắt: "Tôi công bằng chính trực, không thích lợi dụng quyền hành của người khác để trục lợi cá nhân như ai kia thì sao? Đồng nghiệp Lâm Lệ Lệ, nếu bà thấy khó chịu với đám người nông thôn như chúng tôi đây, sao bà không kiến nghị với cấp trên? Thử xem việc coi thường các đồng nghiệp nông thôn có bị kiểm điểm hay không?"
Mấy thím, mấy chị tới từ các vùng nông thôn lân cận nghe nói như thế, đều nhìn thẳng vào Lâm Lệ Lệ, ánh mắt không khỏi muốn ăn tươi nuốt sống bà ta.
Bọn họ xa xứ đến huyện thành làm việc, dồn hết sức mình làm mấy công việc vất vả nhất nhưng cũng chỉ là công nhân tạm thời.