Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:27:15
Lượt xem: 24
Chương 89:
Nhân viên trông quầy lập tức trợn mắt, ai ôi, con nhà ai đây, nhỏ vậy mà viết chữ nhìn đẹp như này.
Lại nhìn vẻ mặt chững chạc của bé trai nhà người ta này, vẫn còn chưa lớn nữa.
Nhân viên trông quầy hỏi Tống Sở: "Đây là bạn học của em sao, mấy đứa học trường tiểu học nào?"
"Đây là anh trai em, bọn em là học sinh tiểu học Bình An."
"Hai đứa là anh em? Chắc ba mẹ mấy đứa trông rất có sức sống nha."
Tống Sở hiểu, mấy năm nay thiếu ăn người ta không thích khen người khác đẹp mà thích nói nhà người ta có sức sống.
Cô vô cùng tự hào nói: "Mẹ em cực kì xinh đẹp, ba em cực kì khôi ngô tuấn tú."
Nhân viên trông quầy: "....."
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Giang Bác đã dán xong phong thư, sau đó nhét phong thư vào bên trong hòm thư.
Sau khi xong việc, Giang Bác liền nắm tay Tống Sở rời đi.
Lúc đi Tống Sở còn quay đầu vẫy tay chào tạm biệt người ta, nhân viên trông quầy kia cười tủm tỉm tiễn hai đứa nhỏ đi, trong lòng còn không biết xấu hổ nghĩ sau này nếu kết hôn cũng sinh một cặp như vậy, nếu được lúc ngủ cũng có thể cười đến tỉnh.
Giang Bác ra tới bên ngoài vẫn không thể nào vui nổi: "Về sau không được nói anh là anh trai em."
"Vốn là vậy mà, anh không phải anh trai Tiểu Bác của em sao?"
"Dù sao cũng không cho nói." Giang Bác cau mày nói.
Tống Sở cảm thấy bản thân bị ghét bỏ, tiến sĩ lại nổi cơn quái đản, luôn vô duyên vô cớ cáu kỉnh như vậy.
Cũng may cô đã quen, mềm mại nói: "Được rồi, em không nói nữa."
TBC
Giang Bác nhìn dáng vẻ cô tội nghiệp như vậy, nhếch môi nói: "Có thể gọi anh, nhưng không thể nói là người thân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-89.html.]
Tống Sở thấy anh nói năng nhẹ nhàng, trong lòng lại phấn chấn: "Được, vốn đâu phải người thân đâu."
Giang Bác nghe như thế cũng vui vẻ: "Đến trường học, anh giảng bài cho em."
Tống Sở gật đầu: "Ừ."
Hai người nắm tay nhau, lưng đeo cặp đến trường.
Bởi vì có Giang Bác dạy bù nên Tống Sở học cũng không cần tốn sức như trước, chương trình học thầy cô giáo giảng cô vừa nghe đã hiểu. Tống Sở còn tính toán nhanh chóng học hết sách giáo khoa lớp ba trước, sau đó còn xem chương trình học lớp bốn và lớp năm, tranh thủ học xong tiểu học sớm một chút, đến trường của cha học.
Thành tích hai người đều tốt, hơn nữa ở trong lớp cũng vô cùng yên tĩnh cho nên được thầy cô giáo đặc biệt yêu thích, chủ nhiệm lớp bọn họ - thầy Ngô và Tô Chí Phong cũng là bạn học cũ, đối với hai đứa cũng khá chú ý, thành ra sắp xếp chỗ ngồi cũng là bàn đầu.
Sau khi tan tiết, thầy Ngô còn định bụng quan tâm đến học tập của hai đứa nhỏ, kết quả đứng ở bàn bên cạnh nghe một hồi đã phát hiện lúc Giang Bác giảng cho Tống Sở đặc biệt cẩn thận, hơn nữa phương pháp còn rất đơn giản.
Thầy Ngô theo thói quen sờ cái đầu trọc của ông ấy, nghĩ thầm rốt cuộc Tô Chí Phong trộm đứa nhỏ ở đâu về.
Buổi chiều tiết đầu tiên vừa hết, Tô Bảo Cương đã dẫn theo một đám nhóc nam chạy ra ngoài chơi đùa.
Nhóc vừa mới rời đi, Tô Bảo Lượng đã lén mò tới lớp này, nhìn hai người rồi vội vàng lấy ra mấy viên kẹo: "Mẹ anh nói cùng chia cho mấy đứa ăn."
Tống Sở nhìn thấy kẹo, lại nhìn Tô Bảo Lượng: "Bác gái Hai thật tốt."
"Ai, không biết bà ấy gần đây làm sao nữa, dù sao hai đứa cứ ăn đi."
Vẻ mặt Tô Bảo Lượng lộ ra vài phần bất đắc dĩ, cũng không thể nói mẹ cậu bé hy vọng cậu bé học theo Tiểu Bác cho thông minh giống vậy, cậu bé lại tìm bóng dáng Tô Bảo Cương: "Anh Tiểu Cương đâu?"
"Không biết, vừa hết tiết đã chạy ra ngoài." Tống Sở vừa ăn kẹo vừa nói.
Tô Bảo Lượng vừa nghe Tô Bảo Cương đã đi chơi, vẻ mặt trở nên hâm mộ.
Anh Tiểu Cương sống như vậy thật tốt.
Đương nhiên, Tô Bảo Lượng hâm mộ thì hâm mộ nhưng cũng không dám làm như vậy. Nếu cậu bé mà làm như vậy, mẹ cậu bé sẽ quấn lấy cậu bé không buông.
Trong lòng Tô Bảo Lượng, Tô Bảo Cương mới thực sự là anh hùng, có gan đối mặt với gậy gộc của địch nhân.