Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:23:15
Lượt xem: 15
Chương 74:
Ngay cả con gái bà cũng đang tìm cách lo cho gia đình, thì với tư cách là một người mẹ, nhất định bà sẽ càng phải cố gắng hơn.
Muốn đổi vàng lấy tiền, ở xã sẽ không cho phép. Đặc biệt là đối với một thỏi vàng to như thế này, chỉ có thể đến ngân hàng nhân dân xã của huyện để đổi, cho nên Tô Chí Phong phải xin nghỉ phép.
Ngày hôm sau, cả nhà ba người cùng xin nghỉ phép để lên huyện tỉnh với danh nghĩa là đưa vợ con lên huyện tỉnh chơi.
Mọi người trong sân nhìn hai vợ chồng đối xử với đứa con nuôi mà họ đưa về - Tống Sở như bảo bối, không chỉ mua quần áo mới, ăn đồ ăn ngon, thậm chí còn đưa lên tỉnh chơi, không tránh khỏi việc nói sau lưng nhau.
Đương nhiên nói những điều tốt, cũng có nói cả những điều xấu.
TBC
Có bà lão còn thở dài: “Con nuôi bao giờ cũng thua kém con ruột, đến già rồi mới biết.”
…
Ở nhà ga thành phố S, sau nhiều ngày đêm đi tàu, hiệu trưởng Tô và Giang Bác cuối cùng đã tới nơi.
Giang Bác vẫn ổn và tinh thần tốt, nhưng hiệu trưởng Tô trông có vẻ mệt mỏi rất nhiều, ông cụ thậm chí còn cảm thấy việc ra ngoài lần này đã làm ông cụ thấy giảm sút sức khỏe rất nhiều. Nhưng khi nhìn đến đứa cháu bên cạnh, ông cụ lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Trước đây, sau khi về hưu hiệu trưởng Tô cảm thấy cuộc sống của mình thật vô nghĩa nên mới sống như vậy, nhưng bây giờ ông cụ đã có Giang Bác, ông cụ cảm thấy mình đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống.
“Tiểu Bác, cháu có mệt không? Ông nội dẫn cháu đi ăn cơm nhé.”
Giang Bác nói: “Ông nội, chúng ta cứ làm xong việc trước đi.” Xong việc sớm thì được về nhà sớm.
Mấy ngày qua anh đều lo lắng cho Sở Sở, không biết cô ở nhà thế nào rồi.
Hiệu trưởng Tô thầm nghĩ rằng cháu mình thực sự hiểu chuyện, nếu là một đứa trẻ khác thì khi đến một thành phố lớn chơi, chắc hẳn nó sẽ nghĩ đến việc ăn uống và vui chơi trước tiên, còn cháu trai của ông lại cống hiến hết mình cho việc học.
“Tiểu Bác, ông nội rất vui.”
Hiệu trưởng Tô nói ra những lời tận đáy lòng.
Giang Bác ngẩng đầu lên nhìn ông cụ, không biết vì sao ông lại vui như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-74.html.]
Hai người mua bánh bao nhân thịt ở quán ăn gần ga tàu, ăn xong lại uống ngụm nước nóng trước khi lên xe buýt đi đến đại học S.
Lúc này, trên xe buýt vẫn còn chạy bằng than, khi xe nổ máy, khói đen bốc lên trời mịt mù cả một khoảng.
Giang Bác thầm thở dài trong lòng.
Cứ tiếp tục như này thì môi trường sớm muộn cũng sẽ bị ô nhiễm, không biết non xanh nước biếc này sẽ tồn tại được bao lâu, anh không biết có chuyên gia nào ở đây nhận thấy những vấn đề này không.
Giang Bác cảm thấy rằng anh có thể nên học thêm các môn học khác.
Khi hai người đến trường đại học S, giáo sư Tiêu đã đợi sẵn ở cổng.
Giáo sư Tiêu là bạn học cũ của hiệu trưởng Tô, nhưng hai người đã chọn con đường khác nhau. Giáo sư Tiêu chọn tiếp tục học tập ở nước ngoài, con hiệu trưởng Tô lại chọn quay lại dạy học và giáo dục mọi người.
Mặc dù cả hai thường xuyên liên lạc và nói chuyện qua điện thoại nhưng họ đã không gặp nhau trong nhiều năm.
Khi họ gặp nhau lần trước, con cái của họ vẫn chưa lớn. Lúc này, cả hai đều đã có cháu trai chạy nhảy tung tăng.
Tuy nhiên, giáo sư Tiêu vẫn nhận ra hiệu trưởng Tô tóc hoa râm trong nháy mắt.
"Ông Tô! Tô Hoa Thường.”
Giáo sư Tiêu vui vẻ chào đón ông cụ.
Hiệu trưởng Tô cũng rất vui mừng. “Tiêu Quốc Anh!”
“Đúng là tôi đã già đi rồi! Tôi còn không nhận ra điều này cho đến khi gặp lại ông.” Giáo sư Tiêu xúc động nói.
Thường thì ông cụ không để ý, nhưng sau khi nhìn thấy người bạn cũ với mái tóc hoa râm, ông cụ đã nhận ra điều đó.
Hiệu trưởng Tô là người thoải mái, lập tức nói: “Chúng ta đều già đi rồi, nhưng ông vẫn đang làm việc cống hiến cho giáo dục đấy thôi?”
Giáo sư Tiêu mỉm cười. “Ông nói đúng, chỉ cần quốc gia cần, hai mươi năm nữa tôi vẫn có thể làm việc.”
Hiệu trưởng Tô nói: “Hai mươi năm nữa thì chúng ta phải dựa vào những người trẻ tuổi rồi.”