Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 71
Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:22:14
Lượt xem: 16
Chương 71:
Dù không biết ai có thỏi vàng to như vậy, nhưng chuyện trộm cắp như này không được làm, tốt nhất là âm thầm trả lại nó.
Nếu không thì với một đứa trẻ nhỏ như này mang tiếng trộm cắp thì làm sao còn tương lai nữa?
Tống Sở chớp mắt. “Con đào nó ở dưới đất.”
Tô Chí Phong: “…đào nó ở dưới đất ư?”
“Con tìm thấy nó ở khu rừng phía sau trường học ấy, con muốn đào côn trùng nhưng đào lên lại thấy cái này, con thấy nó giống với chiếc nhẫn đẹp của bác gái cả nên nhặt nó về.”
“Thật sao? Con không lấy của ai đấy chứ?”
Tống Sở không vui. “Cha, Sở Sở không bao giờ lấy đồ của người khác!”
Tô Chí Phong. “…”
Thực sự là con gái của ông đã đào được nó ở dưới đất sao?
Khi Mã Lan đi làm về đã là buổi tối, bà gần như mệt mỏi đến kiệt sức.
Trở về nhà, bà đã nghĩ rằng mình sẽ có một bữa tối nóng hổi đang chờ đợi, nhưng chồng của bà, ông Tô Chí Phong đang ngồi thẫn thờ trên ghế, bếp núc lạnh lẽo và trống rỗng.
“Mẹ, mẹ vất vả rồi, con chào mẹ.” Tống Sở chăm chú đi đến giúp mẹ lấy dép.
Mã Lan đột nhiên không còn cảm thấy mệt mỏi thay vào đó là vô cùng thoải mái, bà còn hôn lên đỉnh đầu cô. “Con gái thật ngoan, không giống như một số người nào đó… Đồng chí Tô Chí Phong, ông đang làm gì vậy? Vợ ông đi làm về sao ông không có phản ứng gì cả?”
Sau đó Tô Chí Phong mới nhận ra là vợ mình đã đi làm về, ông nhìn vợ mình với vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Mã Lan khó hiểu nhìn ông. “Ông làm sao thế? Ông làm chuyện gì có lỗi với tôi à? Bảo sao tối nay không nấu cơm. Nói tôi nghe xem nào, ông đã làm gì? Nhận tội thì tôi còn suy nghĩ chứ chống đối tôi không tha đâu đấy.”
Tô Chí Phong đóng cửa lại. “Bà nói nhỏ thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-71.html.]
Mã Lan nhướng mày. “Nói tôi nghe xem nào, có chuyện gì?”
Tô Chí Phong không nói gì mà lấy ra thỏi vàng trong bọc giấy.
Mã Lan nhìn một chút. "Giống như một miếng vàng, nhưng trông có vẻ còn lớn hơn cả một miếng vàng, ừm đúng rồi, là thỏi vàng.”
Từ từ, thỏi vàng?!
Bà liền nhìn kỹ hơn rồi cũng như những người khác cắn vào một miếng, tất nhiên miếng vàng không có biến hóa gì khi bị răng của bà tác động.
Bà nhìn Tô Chí Phong. “Đây là vàng thật à?”
Tô Chí Phong gật đầu.
“Cha mẹ Tô nhà ông còn có vàng sao!” Tổ tiên nhà họ Tô không phải đều làm giáo viên mấy đời sao? Danh tiếng rất tốt nhưng thực sự không có nhiều tiền, ông cụ Tô được đối xử rất tốt khi vẫn còn làm hiệu trưởng. Nhưng nuôi ba con trai và một con gái, lại còn dạy dỗ bọn họ thành tài không tránh khỏi việc tốn rất nhiều tiền, cho nên nhà họ Tô nhất định cũng không có nhiều gia tài đến thế này, cho dù có cũng không đến lượt gia đình ông bà.
Tô Chí Phong nói. “Cái này không phải là của cha mẹ, nó của con bé…” Ông nhìn về phía Tống Sở.
Mã Lan đưa mắt nhìn theo, thấy con gái đang tròn xoe mắt nhìn mình, ánh mắt như mong đợi lời khen ngợi từ mẹ.
Nửa tiếng sau, cả nhà ba người vẫn ngồi nhìn thỏi vàng không nói lời nào.
Mã Lan đã biết thỏi vàng ở đâu ra sau khi nghe hai cha con giải thích.
Theo suy nghĩ của bà, nếu là con gái mình nhặt được nên đương nhiên sẽ không trả lại, không phải con gái nói là đào lên được hay sao? Cũng không phải là nhặt được ở trên đường! Trước đây bà đã xem rất nhiều tin tức, ngọc nhặt dưới sông, hay là vàng nhặt ngoài đường đều sẽ giàu có đổi đời chứ không phải trả lại.
Nhưng Tô Chí Phong lại nghĩ. “Nếu có ai đó đã lén chôn nó thì sao?”
Tình huống này cũng không lấy làm lạ, nếu nó được chôn dưới đất của nhà khác thì nó vẫn sẽ thuộc về nhà người ta. Nếu một ngày họ cần đến số vàng này và đào lên bỗng thấy nó biến mất thì đấy đúng là một cú sốc, thỏi vàng này to như thế cơ mà…
Mã Lan: “…”
TBC
Tống Sở cuống quít, đây là vàng của cô mà! Làm sao có thể bắt cô có thể chôn nó xuống thêm một lần nữa?