Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:21:52
Lượt xem: 12
Chương 70:
Nhưng vì để tìm con gái, không có gì ông không thể làm, Tô Chí Phong cười nói với đứa trẻ: “Cảm ơn, con đi chơi trước đi, thầy ở đây đợi Sở Sở.”
Sau khi được thầy Tô khen ngợi đứa trẻ rất vui mừng, ôm con dế của mình chạy đi.
Ngay sau khi đứa trẻ rời đi, Tô Chí Phong không chút do dự xoa xoa lòng bàn tay, bắt đầu trèo qua tường. Ông ấy hối hận khi không học được kỹ năng này, giờ leo trèo vất vả quá.
"Cha đang làm gì đấy?”
Tô Chí Phong vừa mới leo lên tường, ông đã nghe thấy giọng của con gái mình.
Khi nhìn lại, con gái đã đen nhẻm, cả người dính đầy bùn đất, lúc này con bé đang ngẩng đầu nhỏ nhìn mình.
Qua mấy giây Tống Sở vẫn nhìn ông vẻ mặt ngạc nhiên đó: "Cha, sao cha lại trèo tường?”
Tống Sở ngạc nhiên.
Vừa mới chui lỗ chó quay về, cô liền nhìn thấy trên tường có người, còn tưởng là học sinh trèo tường để chạy ra ngoài chơi, hoá ra đó lại là cha mình.
Cha của cô là giáo viên Tô, ông ấy rất nổi tiếng trong trường, có thể được coi là một nam thần trong sân trường. Hiện tại nam thần của trường đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch điều này làm cô thấy rất ngạc nhiên.
“Cha mau xuống đi, không nên trèo tường như vậy!” Tống Sở thành thật nói.
Tô Chí Phong: “…”
Bức tường không quá cao nên Tô Chí Phong trực tiếp nhảy xuống, lại nói đã lâu ông không vận động mạnh như này nên lòng bàn chân vẫn còn tê dại, nhưng những điều này không quan trọng.
Ông vội vàng chạy tới, bế con gái lên trước mặt quan sát cẩn thận: “Sao con lại thành ra thế này, con bị ai bắt nạt, có bị thương không?”
Trông ra nông nỗi như này vì cô đã lăn lộn trên mặt đất.
Cũng may là chuyện cần làm vẫn đã làm xong, nếu không cô thật sự sẽ tức chết.
Sau đó Tô Chí Phong kiểm tra một lượt mới cảm thấy yên tâm, nghĩ rằng khi về nhà, ông sẽ bảo Mã Lan xem cô con gái nhỏ có bị thương ở đâu hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-70.html.]
Thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi trên trán Tô Chí Phong cũng bớt đi. Ông đưa tay xoa xoa bánh bao nhỏ trên mặt Tống Sở. “Con nhóc này, làm cha sợ muốn chết.”
Lúc này, Tống Sở mới biết cha trèo tường là đi tìm mình.
Thầy giáo Tô nhà cô đã bỏ qua hình tượng nam thần của mình để làm những việc như nhảy qua tường, cô cảm động ôm lấy Tô Chí Phong. “Cha, con xin lỗi.”
Nếu đây là một đứa con trai, Tô Chí Phong nhất định sẽ dạy cho nó một bài học để đứa trẻ này hiểu chuyện, nhưng ai nỡ làm gì một cô con gái mềm yếu dễ thương như này.
Chẳng những không thể dạy cho cô một bài học, còn phải dỗ dành cô thật tốt.
Ông ấy dứt khoát bế Tống Sở lên, đi về nói: “Không sao, sau này Sở Sở đừng tự ra ngoài, con còn nhỏ một mình đi ra ngoài rất nguy hiểm.”
Tống Sở ngoan ngoãn gật đầu.
Khi Tô Chí Phong bước đi, ông bỗng nhận ra trong lồng n.g.ự.c của mình cồm cộm. Ông đưa tay sờ sờ, phát hiện trong túi của Tống Sở có một vật gì đó.
Vì Tống Sở rất thích ăn kẹo nên quần áo của cô có túi lớn, trong đó thường chứa đầy mạch nha.
TBC
Tô Chí Phong nghĩ đó là đường mạch nha nên ông mới lấy ra khỏi túi của cô.
Không ngờ đó lại không phải là mạch nha.
Ông sững sờ nhìn thấy thứ màu vàng sáng bóng mình vừa lấy ra, sợ đến mức buông tay…
Tống Sở nắm chặt cái túi của mình và lo lắng nhìn cha, cô không biết lời nói dối của mình có thể khiến cha tin hay không.
Nhưng Tô Chí Phong thậm chí không hỏi bất cứ điều gì, thay vào đó ông ấy lo lắng ôm lấy cô và vội vã về nhà, ông ấy đáp lại một cách có lệ khi những người khác chào hỏi mình trên đường đi.
Khi về tới nhà, Mã Lan vẫn chưa về. Tô Chí Phong nhanh tay đóng cửa lại, sau đó ông lấy thỏi vàng từ trong túi của Tống Sở ra.
Ông nhìn kỹ lại một chút, khẳng định lại một lần nữa đây chính là thỏi vàng, đúng thật là thỏi vàng thật.
Ông lo lắng hỏi: “Sở Sở, con lấy cái này ở đâu?”
Những gì Tô Chí Phong nghĩ vào lúc này là, vì Sở Sở không biết đó là gì nên có thể cô đã lấy thỏi vàng này từ nhà người khác.