Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:31:15
Lượt xem: 17
Chương 7:
Vợ của công an Điền đang dọn dẹp nhà cửa, vừa mở cửa đã thấy chồng mình quay lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Lão Điền, sao mới đó mà anh đã về rồi?”
Công an Điền thở dài đáp: “Không phải vì hai đứa nhỏ này hay sao.”
Nói xong hắn liền mang theo hai đứa nhỏ vào nhà, sau đó nói cho vợ mình lai lịch của chúng, đồng thời cũng kể chuyện chuẩn bị tìm người nhận nuôi bọn trẻ ở trong huyện.
Sở dĩ mang bọn họ về nhà là vì muốn tìm người nhận nuôi thì phải có ngoại hình tốt một chút, nếu không với bộ dạng bẩn thỉu của hai đứa nhóc này, đoán chừng bọn họ cũng sẽ do dự không muốn nhận nuôi. Hai đồng chí công an còn lại vẫn chưa lập gia đình, vì vậy chỉ có mình vợ của công an Điền có thể lo liệu việc này.
Khi vợ của công an Điền biết tin, cô ấy lập tức nhìn Tống Sở cùng Giang Bác với vẻ thương xót: “Ôi, những đứa trẻ tội nghiệp.”
Cô ấy cũng có hai đứa con, hiện tại đều đang đi học. Ai đang làm mẹ hiển nhiên sẽ không thể nhịn được khi thấy những đứa trẻ tội nghiệp.
Chỉ tiếc là điều kiện nhà họ cũng không tốt. Cô ấy không có việc làm, công an Điền là trụ cột nuôi sống các thành viên trong gia đình này, cho nên dù rất muốn thì cô ấy cũng không thể nhận thêm hai người con nuôi nữa.
“Các cháu đừng sợ, cứ tự nhiên như ở nhà mình. Dì sẽ tắm rửa cho các cháu sau.”
TBC
Sau đó lại ra lệnh cho công an Điền đun nước rồi tự mình đi tìm quần áo cho hai đứa trẻ: “Cũng may là em còn giữ mấy bộ đồ cũ của bọn Hổ Tử, vừa lúc kiếm được hai cái cùng kích cỡ với chúng.”
Nửa giờ sau, Tống Sở cùng Giang Bác bị lột sạch sẽ, mỗi người được thả vào những chiếc chậu gỗ lớn rồi được tắm rửa và kì cọ một phen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-7.html.]
Sau khi tắm xong lại được mặc quần áo sạch.
Cả công an Điền và vợ đều nhìn hai đứa trẻ với vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì sau khi chúng được tắm rửa thì trông rất đẹp và đáng yêu.
Khi được đưa về, mặt đứa nào đứa nấy đều đen thùi lùi như mực, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ ban đầu. Hiện tại vừa được tắm xong liền thấy rõ diện mạo của chúng. Tuy rằng hai đứa trẻ có hơi gầy một chút nhưng da dẻ hồng hào, ngũ quan ưa nhìn, hai mắt đen láy sáng ngời, cái miệng nhỏ nhắn còn đỏ bừng, hiển nhiên là những đứa trẻ xanh xao vàng vọt ngoài kia không thể sánh bằng. Bởi vì hai đứa trẻ này đẹp như những em bé trong tranh Tết vậy.
Hai vợ chồng công an Điền nhìn nhau, vợ của hắn kéo công an Điền lại hỏi: “Lão Điền, hai đứa nhỏ này thật sự bị nhặt về hả? Sao em cứ có cảm giác bọn chúng bị bắt cóc từ nhà nào ra ấy? Làm gì có nhà nào nỡ bỏ hai đứa trẻ đáng yêu như vậy? Chắc chắn chỉ có mấy gia đình có điều kiện thì mới nuôi được hai đứa trẻ xuất sắc như này.”
Công an Điền cũng gãi đầu: “Nhìn bộ dạng này cũng không giống như bị bỏ lâu rồi.”
Tống Sở vừa nghe hai người nói chuyện liền hoảng sợ, xong rồi xong rồi. Bởi vì hai người bọn họ quá đẹp nên bị nghi ngờ nguồn gốc rồi. Trong tiểu thuyết có viết, nếu bị nghi ngờ nguồn gốc thì sẽ bị đem thiêu sống, hoặc là bị đưa đến phòng thí nghiệm để cắt lát giải phẫu.
Cô vội vàng nói: “Đúng là bị bỏ lâu rồi! Chúng cháu sinh ra là đã đẹp như vậy!”
Tống Sở kéo Giang Bác ở bên cạnh: “Chúng ta bị bỏ lâu rồi đúng không?”
Giang Bác ngoan ngoãn gật đầu phụ hoạ theo cô.