Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-09-25 17:42:00
Lượt xem: 16
Chương 67:
Mã Lan hướng mắt nhìn con trai mình, trong mắt đều là ngưỡng mộ. Lần đầu tiên trong đời, bà được tận mắt tận mắt thấy được người siêu việt như vậy!
Trước kia thấy những đứa trẻ thần đồng gì đó, cái gì mà mười tuổi đã học đến đại học, cũng đã từng nghe đến trên thế giới có nhiều thiên tài trẻ tuổi khác.
Nhưng... Thằng bé này đã hoàn thành các lớp học tiểu học và trung học trong vòng chưa đầy một tháng... Đây chính xác là thiên tài của các thiên tài.
"Chí Phong, nhéo tôi một cái đi, xem có phải tôi đang nằm mơ không? Tại sao chúng ta lại có một đứa con trai thông minh như vậy?"
Bà không bao giờ oán trách ông trời đối xử tệ bạc với mình nữa, ông trời chính là cha mẹ ruột của bà!
Tô Chí Phong cười nhéo nhéo mặt bà. "Là thật, con trai chúng ta có tương lai sáng lạn, con gái lại ngoan ngoãn vô cùng, có khi người khác muốn mơ tới còn không mơ được."
TBC
Tống Sở trịnh trọng nói: "Mẹ ơi, mẹ đừng làm công việc đó nữa, con và anh Tiểu Bác sẽ hiếu thuận cha mẹ, chúng con không muốn mẹ vất vả đâu!"
Bà nghiêng đầu nói với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, anh nói xem em nói có đúng không?"
Giang Bác gật đầu: "Mẹ không cần vất vả nữa, đã có con giúp mẹ."
Tô Chí Phong vui vẻ: "Đứa nhỏ này cướp hết sự nổi bật của cha rồi."
Mã Lan cảm động nên đầu mũi đỏ ửng, bà nghẹn ngào: "Ông mới không giỏi bằng con, Tiểu Bác chúng ta nói một câu 'có con' còn đáng giá hơn ngàn vạn lời nói, sau này thằng nhóc sẽ là một chàng trai có trách nhiệm, đáng để nương tựa."
Tống Sở hỏi tiếp: "Mẹ, vậy mẹ có đổi công việc không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-67.html.]
Mã Lan khẳng định trả lời: "Ừ, đổi, mẹ chắc chắn đổi, chờ sau khi hai con trưởng thành." Các con tốt như thế, bà phải nuôi dưỡng chúng thật tốt, phải cho chúng có cuộc sống tốt nhất.
Tống Sở thật tình không rõ suy nghĩ của bản thân, chỉ cảm thấy làm xong chuyện này, tâm tình cuối cùng thấy nhẹ nhõm.
Buổi tối sau khi tắt đèn vào, Tống Sở lập tức thử mở không gian của mình, lần này cô may mắn có thể mở hết nó ra. Nhìn thấy từng thỏi vàng bên trong khiến tim cô không khỏi đập loạn nhịp, cô như nhìn thấy cả một căn phòng chứa đầy thức ăn ngon.
Tống Sở thầm dự tính trong lòng, vàng có thể đổi rất nhiều thịt, cô muốn ăn thịt, còn muốn ăn trứng gà, cả bánh bao trắng trắng mềm mềm nữa…
Ban đêm yên tĩnh, Giang Bác lại nghe được Tống Sở liên tục chép miệng, nói mớ, “Thịt thịt, bánh bao, bánh bao nhân thịt……”
Ngày hôm sau, sáng sớm Tống Sở đã thức dậy rời khỏi giường, nhưng trước đó Tô Chí Phong đã đưa Giang Bác sang nhà ông bà nội.
Cô vẫn chưa quen chuyện không có anh bên cạnh, luôn nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Giang Bác.
Sau khi ăn sáng xong, Mã Lan cũng vội vàng đi làm, Tống Sở thì bị Tô Chí Phong đón đến trường học.
Trong nhà không có ai, cũng không thể để đứa nhỏ ở nhà một mình, Tô Chí Phong liền lên kế hoạch để con ở trong phòng làm việc tự mình làm bài tập, còn có thể nhờ giáo viên khác xem giúp. Dù sao bây giờ cũng đang nghỉ hè học sinh đi học không nhiều lắm, song không hẳn bận rộn cho nên không lo lắng con bé xảy ra chuyện, khi nghỉ giữa tiết có thể dành thời gian phụ đạo con học tập, lúc tan học còn có thể cùng nhau về nhà.
Đến trường học, Tống Sở dáo dác nhìn xung quanh, cô thấy một số đứa nhỏ ở trong sân trường nô đùa, tâm tình cũng tốt lên, phần nào dịu đi nỗi buồn chia tay người kia.
Cô biết cha đưa cô đến trường không phù hợp với quy định, không thể để cha bị cấp trên phê bình, vì thế cô phải khiến cho mọi người đều thích cô, cho nên lúc cô được Tô Chí Phong đưa tới văn phòng, đôi mắt to tròn do luôn cười cong lên giống như một đôi trăng lưỡi liềm nhỏ.
Những ánh mắt của các vị giáo viên khác lóe lên sự hào hứng.
Tống Sở lễ phép chào hỏi bọn họ. "Chào chú, chào dì, cháu tên là Tống Sở, năm nay sáu tuổi. Rất vui khi được gặp mọi người ạ."