Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 582

Cập nhật lúc: 2024-10-07 20:56:49
Lượt xem: 8

Tống Sở lập tức trả lời qua điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Bảo Cương bắt đầu đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng còn nhìn ra cửa.

Chỉ cần nghe thấy chút động tĩnh là anh ấy lại lập tức đứng bật dậy.

Tống Sở trợn tròn mắt nhìn anh cả: "Anh làm gì vậy?"

Giang Bác cũng liếc anh ấy một cái: "Có tật giật mình."

Tô Bảo Cương: "..."

Một lát sau, Mã Lan trở về, phía sau đúng là dẫn theo một cô gái mặc quân trang, nhìn bộ dạng cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi.

Tống Sở mở to mắt nhìn cô gái, cô gái cũng nhìn bọn Tống Sở, sau đó ánh mắt liền dán chặt ở trên người Tô Bảo Cương, ánh mắt hai người trong nháy mắt dừng lại. Qua vài giây, Lý Mộc Lan gay gắt nói: "Tô Bảo Cương, anh thấy mình có lỗi với tôi không? Anh cứ như vậy mà bỏ đi sao."

Mã Lan cùng Tống Sở: "..." Thông tin này có chút lớn.

Hai người nhìn về phía Tô Bảo Cương, nhìn thế nào cũng cảm thấy là một người phụ lòng.

Tô Bảo Cương chột dạ gãi đầu, sau đó giải thích: "Không phải như các người nghĩ, bọn con không có hẹn hò."

"Anh nói là sẽ suy nghĩ mà." Lý Mộc Lan nghiêm túc nói. "Còn nói khai giảng cho tôi câu trả lời thuyết phục".

"Không… không phải còn chưa khai giảng sao... Tôi thật sự muốn nhập ngũ..."

Sau câu trả lời lắp bắp của Tô Bảo Cương, Mã Lan cũng nghe ra chút tình huống.

Hai đứa nhỏ này đoán chừng có chút hứng thú với nhau, nhưng Tô Bảo Cương quyết định tạm thời tham gia quân đội, nên hiện tại con gái người ta đuổi tới.

Cảm giác cháu trai của bà có chút tồi tệ.

Tống Sở cũng cảm thấy như vậy.

Giang Bác thì tò mò nhìn Tô Bảo Cương, nghiêm túc nhìn một lần, trong lòng rất tò mò, người như vậy sao có thể theo đuổi đến tận bây giờ. Con gái thích những người kém thông minh vậy sao?

Mã Lan không tiện xen vào chuyện của bọn nhỏ, kêu Tô Bảo Cương tự đi nói với cô gái, mặc kệ thế nào, đã đồng ý thì phải trả lời, không thể hứa hẹn rồi bỏ chạy.

Lúc đi tiện thể mang cả Tống Sở và Giang Bác đi luôn.

Hai người trốn trong phòng, từ cửa sổ nhìn hướng nhà chính: “Anh Tiểu Bác nói xem bọn họ sẽ thế nào?”

"Không biết." Giang Bác còn đang suy nghĩ ưu điểm trên người Tô Bảo Cương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-582.html.]

Tống Sở nói:

“Ài, không ngờ, anh Cương Tử nhà chúng ta rốt cuộc cũng lớn lên rồi."

Giang Bác nói: “Anh cũng lớn.”

“Anh vốn là người lớn mà.” Tống Sở lẩm bẩm: “Đừng nói là anh Tiểu Bác luôn cảm thấy chính mình là con nít nhé.”

Giang Bác: "..."

Rốt cuộc là ai xem chính mình như con nít?

Tô Bảo Cương và Lý Mộc Lan nói chuyện một lúc rồi ra khỏi nhà.

Khi đi ra, dáng vẻ của hai người đều ngượng ngùng.

Lúc này Tô Chí Phong trở về từ cơ quan, nhìn bên cạnh cháu trai có một cô gái thì lộ ánh mắt ngạc nhiên.

Tô Bảo Cương nói: “Đây... đây là bạn gái của con.”

Mã Lan suýt không cầm chắc vá múc canh.

Sao mới một chốc mà đã chính thức quen nhau rồi?

Tống Sở cũng kinh ngạc, nhưng vẫn mừng thay Tô Bảo Cương.

May mà người nhà họ Tô không phải dạng nhiều chuyện, quen bạn gái thôi mà, họ nhanh chóng kéo bàn ra ăn cơm ngoài sân.

Buổi tối, Tô Bảo Cương vẫn ngủ chung phòng với Giang Bác, Lý Mộc Lan thì ngủ ở phòng của Tống Sở.

Tống Sở làm người nhiệt tình, Lý Mộc Lan thì là người sảng khoái, hai người nói mấy câu đã thân quen.

Tắm rửa xong, nằm trên giường, Tống Sở cười tủm tỉm nhìn cô ấy: “Vậy là về sau chị thành chị dâu của em rồi?”

"Khụ khụ, cũng gần như vậy.” Lý Mộc Lan nằm trên giường, sau đó ngại ngùng nói: “Thật ra bình thường chị không như vậy, tại chị giận anh ấy không nói tiếng nào đã đi.”

Tống Sở nói: “Lúc trước anh Cương Tử không như thế, lần này đúng là anh ấy sai rồi.”

Lý Mộc Lan nói: “Chị không trách, anh ấy luôn hơi sợ chị, không dám nói ngay mặt, định đến bộ đội mới nói.”

Tống Sở hỏi: “Tại sao sợ chị?”

Trên đời có thứ khiến anh Cương Tử sợ sao?

TBC

Lý Mộc Lan hắng giọng: “Chị cũng không biết tại sao, có lẽ lúc ở trường chị đã tạo áp lực cho anh ấy. Thật ra chị cảm thấy anh ấy rất tốt, em không biết đâu, nửa học kỳ đầu khai giảng chị chống nạng đi học, anh ấy cao lớn nhất lớp bọn chị, mỗi lần đều là anh ấy cõng chị lên xuống lầu, hứng nước mua cơm.”

Loading...