Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 580
Cập nhật lúc: 2024-10-07 20:56:20
Lượt xem: 7
Tống Sở cười gượng gạo: "Anh Cương Tử, vậy rốt cuộc anh vì không đi học mà nhập ngũ, hay là thật sự chỉ muốn đi lính?"
"Đương nhiên là thật lòng muốn đi lính, anh là một người đàn ông chân chính, phải bảo vệ đất nước." Tô Bảo Cương vẻ mặt kiêu hãnh nói.
Tống Sở nghe vậy cũng thay anh vui mừng, không quan tâm là tham gia quân ngũ hay là đi học, đều là con đường đúng đắn, chỉ cần anh Cương Tử tìm được mục tiêu của mình, đó chính là chuyện tốt.
"Anh Cương Tử, anh thật tuyệt vời!"
Giang Bác: "... À."
Bởi vì biết Tô Bảo Cương chưa nói với người nhà đã lén lút chạy đến thủ đô, nên Tống Sở còn đặc biệt gọi điện thoại cho Từ Mỹ Lệ đang ở công xưởng thép.
Sau khi Từ Mỹ Lệ nhận được điện thoại, tức giận thiếu chút nữa đập nát ống nghe.
"Là Sư trung đó... Thật sự là con trai ngốc, nghĩ rằng tham gia quân đội là dễ dàng sao, rất cực khổ đó."
Tô Bảo Cương không dám nghe điện thoại, chỉ có Tống Sở nghe máy.
Từ Mỹ Lệ trực tiếp mắng: "Để cho thằng nhóc đó nghe, trốn học bà đây không nói, nếu con dám làm đào binh để người cả nhà không ngẩng đầu lên được, bà đây sẽ đánh gãy hai chân của con đấy!"
Bởi vì thanh âm quá lớn, Tô Bảo Cương đang nghe lén nhất thời sợ đến rùng mình một cái.
Sau khi Từ Mỹ Lệ cúp điện thoại, đột nhiên lau nước mắt, nằm úp sấp trên bàn khóc.
Đồng nghiệp của bà ta ở công xưởng thép vô cùng sợ hãi.
Chủ nhiệm hỏi: "Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy Mỹ Lệ?"
Từ Mỹ Lệ dùng tay áo lau nước mắt: "Không có chuyện gì, tôi… tôi rất vui. Con trai tôi đi lính, đó là một niềm tự hào."
"Hu hu hu." Bà ta đau lòng chứ.
Thằng bé thật hồ đồ, nếu xảy ra chiến tranh thì sao?
Đồng nghiệp công đoàn nghe được thông tin này thì vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-580.html.]
TBC
Chủ nhiệm cười vỗ vai bà ta: "Mỹ Lệ, bà hết khổ rồi. Con trai bà hiểu chuyện rồi."
Từ Mỹ Lệ: "..."
Nhà họ Tô bởi vì Tô Bảo Cương bỏ học nhập ngũ nên rất náo nhiệt.
Mã Lan và Tô Chí Phong từ cơ quan trở về, nhìn thấy trong nhà có thêm một đứa trẻ lớn, còn chưa kịp kinh ngạc thì điện thoại đã không ngừng reo lên.
Hiệu trưởng Tô gọi điện thoại tới liền nói muốn tìm Tô Bảo Cương.
Tô Bảo Cương không dám không nghe máy, dũng cảm cầm lấy ống nghe: "Ông nội."
"Ông không có ý kiến gì về việc cháu đi lính, nhưng vào quân đội phải làm thật tốt, không nên vì vất vả mà bỏ cuộc. Vào quân đội, cháu sẽ không còn là học sinh, cũng không còn là trẻ con mà là một người đàn ông chân chính, sẵn sàng hy sinh tất cả vì đất nước bất cứ lúc nào."
Trong lòng người nhà họ Tô nghe hiệu trưởng Tô nói lời này đều có chút chua xót.
"Ông nội, cháu… cháu biết rồi. "Tô Bảo Cương tự mình nghĩ đến những chuyện đó, trong lòng đột nhiên có chút nặng trĩu, khó chịu.
Có lẽ như mình lựa chọn một con đường còn khó khăn hơn cả đi học.
…
Bởi vì Tô Bảo Cương muốn đi quân đội báo danh, Mã Lan cũng rất thương thằng bé nên buổi tối liền nấu một bàn đồ ăn. Tống Sở cũng giúp, Giang Bác và Tô Chí Phong thì rửa rau.
Tô Bảo Cương nói: "Em ba nhà chúng ta rửa đồ ăn nhất định rất sạch nha."
Giang Bác "răng rắc" một cái liền bóp nát cọng rau đang cầm trong tay.
Người một nhà đã có một bữa ăn ngon vào buổi tối, bởi vì hiệu trưởng Tô đã tiêm cho Tô Bảo Cương một tô m.á.u gà ý chí, nên Mã Lan cùng Tô Chí Phong cũng không nói gì về chuyện học hành, chỉ đề nghị anh ấy rảnh rỗi thì tới đây ăn cơm. Lần này coi như không tệ, được phân tới thủ đô, sau này người một nhà có thể quây quần bên nhau.
Tô Bảo Cương mới vừa ăn một miệng mỡ, vui vẻ gật đầu: "Thím và Sở Sở làm đồ ăn rất ngon, con nhất định phải đến ăn nhiều hơn."
Tống Sở nghe Tô Bảo Cương khen mình nấu ăn ngon, cười híp mắt.
Giang Bác méo miệng.