Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 579
Cập nhật lúc: 2024-10-07 20:55:55
Lượt xem: 7
Sau khi bà đi làm, trong nhà chỉ còn lại một mình Tống Sở.
Buổi tối Mã Lan và Tô Chí Phong trở về, nhìn thấy con trai cũng ở nhà liền không kịp phản ứng, chờ bọn họ suy nghĩ cẩn thận thì gương mặt lập tức rõ sự ngạc nhiên, mừng rỡ.
Mã Lan chuẩn bị một bàn thức ăn để cho Giang Bác bồi bổ, Tống Sở thì không ngừng gắp thức ăn cho anh, làm cho Tô Chí Phong ganh tị muốn chết. Nhưng nghĩ đến con trai ở bên ngoài vất vả, lại cười cười, đưa tay sờ sờ đầu anh.
Giang Bác hoàn thành công việc nên không cần trở về căn cứ, Tống Sở tự nhiên cũng không cần đi.
Cô chuẩn bị ở nhà viết sách.
Giang Bác nhìn sắc trời bên ngoài, tính toán khi nào trời mát mẻ sẽ dẫn Sở Sở ra ngoài xem phim.
Anh định nhận ngày máy bay lớn bay thử, sẽ thừa dịp Sở Sở và cha mẹ đều vui để nói chuyện kia, nhưng trong lòng luôn cảm thấy lo lắng.
Nhớ tới lần trước Nghiêm Chúc và Tôn Á cùng nhau xem phim, sau khi hai người xem xong phim, giống như liền trở nên khác hẳn.
Cho nên phim vẫn phải xem.
Giang Bác tính toán xong hết, đang chuẩn bị chờ Tống Sở xong việc sẽ nói chuyện này, đột nhiên cửa nhà bị gõ vang.
Tống Sở vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài mở cửa.
Giang Bác: "..."
Ngoài cửa, Tô Bảo Cương một thân quân trang, mang theo một cái túi xách màu xanh lá cây, trên khuôn mặt ngăm đen phơi nắng lộ ra nụ cười.
"Sở Sở!" Tô Bảo Cương cười kêu lên.
Tống Sở vừa mừng vừa sợ: "Anh Cương Tử!"
"Là anh, là anh, chính là anh." Tô Bảo Cương nhếch miệng nở nụ cười, nhớ tới Giang Bác, quả nhiên thấy cậu đứng phía sau Tống Sở liền cười đi tới: "Em trai Tiểu Bác của anh vẫn như cũ nha, luôn luôn mặt cau mày có." Sau đó giống như anh em tốt ôm Giang Bác một cái, mùi mồ hôi trên người anh ấy khiến Giang Bác nhíu mày.
Giang Bác: "..."
TBC
Mã Lan và Tô Chí Phong không có ở đây, Tống Sở nhiệt tình chiêu đãi Tô Bảo Cương. Bưng trà, rót nước, cắt hoa quả, bận rộn đến quên cả trời đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-579.html.]
Giang Bác chưa từng thấy cô bận rộn như vậy, nên giúp cắt dưa hấu.
Tô Bảo Cương há to miệng ăn dưa hấu: "Sao cảm thấy dưa hấu em Tiểu Bác cắt rất ngon nha."
"Ăn của anh đi." Giang Bác nghiêm túc nói.
"Đã mấy năm rồi, em trai Tiểu Bác, sao em vẫn như vậy? Em như vậy không tìm được người yêu đâu."
Giang Bác: "..."
Tống Sở đem quạt điện trong nhà ra, sắp xếp cho Tô Bảo Cương mới ngồi xuống ghế: "Anh Cương Tử, sao anh tới thủ đô rồi?"
Tô Bảo Cương trên mặt lộ ra nụ cười: "Anh hiện tại đã là một quân nhân chân chính rồi nha!"
Anh ấy nói xong, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c thu bụng, vô cùng kiêu ngạo, tự hào.
Tống Sở và Giang Bác đều kinh ngạc nhìn anh ấy.
Tống Sở hỏi: "Không phải anh lên Sư trung à, sao lại thành quân nhân?"
Tô Bảo Cương liếc mắt một cái: "Đừng nói nữa, lên Sư trung mới biết lúc trước bản thân bị lừa, càng học lên cao càng khó! Mới học năm nhất thôi mà cả người anh đã vô cùng khó chịu, thật sự không hợp để học tập chút nào. Vừa hay trường học gần đó có thông báo nhập ngũ, anh liền đi báo danh."
"A... Vậy bác gái cả sẽ không đuổi theo đánh anh chứ?" Vẻ mặt Tống Sở khiếp sợ.
"He he, mẹ sẽ không. Quân nhân là vinh quang, mẹ không thể vì anh đi lính mà đánh anh, có phải không?"
Giang Bác nói thẳng: "Vậy anh tới đây làm gì?"
"Anh ở vài ngày, sau đó đi quân đội báo cáo."
Tống Sở suy đoán: "Không phải sợ bị đánh chứ?"
"... Ai nói chứ?" Tô Bảo Cương có chút thiếu tự tin nói.
Tô Bảo Cương không muốn mất mặt trước anh em và em gái, vẫn kiên trì nói: "Dù sao được nhập ngũ, anh rất tự hào. Hơn nữa mặc dù anh chưa tốt nghiệp đại học, nhưng lúc nhập ngũ cũng được ghi vào theo bằng cấp của sinh viên Sư trung. Phía bên trường học cũng cho anh nghỉ học, giáo viên nói sau này anh làm lính xuất ngũ, trở về còn có thể tiếp tục học. Nhưng để không đi học, có mệt c.h.ế.t anh cũng sẽ ở lại trong quân đội."