Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 559
Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:50:26
Lượt xem: 4
Sau đó lại nhìn Tống Sở: "Chờ sau khi trở về Thủ đô, có lẽ cháu mới được cấp giấy khen sau."
Tống Sở ôi một tiếng: "Cháu cũng có giấy khen ạ?"
"Đó là điều đương nhiên, cháu thực sự là một người không tham lam. Ha ha ha."
Bí thư Lữ nở nụ cười.
Chuyện số vàng kia cũng không cần hai anh em Tống Sở quan tâm nữa, bởi vì đã có người bên tỉnh thành chịu trách nhiệm hộ tống, nên cả nhà Mã Lan cũng không phải vội trở về theo, hơn nữa còn dự định ở lại chỗ này qua Tết nguyên đán rồi mới đi. Dù sao lần này trở về cũng không dễ dàng gì, lần sau cũng không biết lúc nào bọn họ mới có thể quay trở lại.
Bọn họ cũng không muốn gây thêm phiền phức cho lãnh đạo lớn, mỗi lần trở về đều sắp xếp nhiều đồng chí đi theo như vậy.
TBC
Trước Tết, Mã Quế Hoa và mấy đứa nhỏ đi đến nhà họ Tô một chuyến, bọn họ tới huyện là để mua một ít đồ đính hôn cần dùng trong dịp Tết.
Nhân tiện mời Mã Lan tham gia tiệc rượu đính hôn.
Mã Lan nhìn cháu gái lớn nhà mình, lúc này mới phát hiện đứa nhỏ đã là một cô gái trưởng thành, không còn là cô gái nhỏ trong trí nhớ của bà nữa.
An Thuý Thuý vẫn luôn thẹn thùng cúi đầu.
Tống Sở là con gái trong nhà nên phụ trách tiếp đãi cô ấy.
Hai cô gái trốn trong phòng thì thầm nói chuyện: "Chị Thúy Thúy, chị từng gặp người yêu của chị chưa?"
An Thuý Thuý đỏ mặt gật đầu.
Tống Sở tò mò lại gần: "Như thế nào, chị có thích không?"
Nghe thấy Tống Sở thẳng thừng nói ra hai chữ 'thích không' như vậy, An Thuý Thuý đỏ mặt gật đầu.
"Em còn nhỏ tại sao lại nói những chuyện này?"
"Sao lại nhỏ, em đã hơn mười ba tuổi rồi." Tâm lý ở tuổi này cũng đã trưởng thành rồi, cô chỉ tò mò rốt cuộc người yêu là kiểu gì thôi.
"Hai người là được tổ chức giới thiệu cho nhau à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-559.html.]
An Thuý Thuý sững sờ: "Cái gì?"
"Không phải nói cơ quan phía trên sẽ giới thiệu người yêu cho sao?" Tống Sở còn nhớ rõ lần trước công xưởng thép của mẹ tổ chức hội, anh Tiểu Cương có nói như vậy.
"Em nghe ai nói?" An Thuý Thuý cười: "Tự mình tìm cũng được, bà mối giới thiệu cũng được."
Tống Sở giờ mới phát hiện ra mình bị Tô Bảo Cương lừa gạt.
Quả nhiên anh Cương không đáng tin cậy, miệng đàn ông đều là quỷ gạt người.
An Thuý Thuý nói: "Em vẫn còn nhiều năm nữa, không cần vội. Chăm chỉ đọc sách sau này nhất định có thể tìm được người yêu tốt, bây giờ không cần gấp."
"Em không vội, em sẽ ở nhà cả đời."
An Thuý Thuý cười: "Sao có thể chứ, không thể nào như vậy đâu, mọi người đều phải kết hôn, đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cho dù em không lấy chồng thì sau này khi Tiểu Bác kết hôn, vợ em ấy và em mỗi ngày đều phải gặp mặt, sẽ dễ xảy ra mâu thuẫn."
An Thuý Thuý sắp lấy chồng đã nghe không ít mâu thuẫn giữa chị dâu em chồng, từ xưa, cô em chồng và chị dâu luôn là những người không đội trời chung.
Tống Sở Sở sờ sờ đầu, tưởng tượng cảnh anh Tiểu Bác lấy vợ, sau đó chị dâu và cô cãi nhau thì rốt cuộc anh Tiểu Bác sẽ giúp ai. Nhưng tình cảm vợ chồng hình như là thân mật nhất, giống như cha và mẹ, anh Tiểu Bác nhất định sẽ giúp chị dâu.
“...” Không thể tưởng tượng nổi được cảnh tượng đó.
Thế là chờ sau khi Mã Quế Hoa và những người khác vui vẻ ra về, Tống Sở liếc nhìn Giang Bác với vẻ mặt kỳ quái, thực sự nghĩ không ra dáng vẻ sau này sẽ cãi nhau với anh Tiểu Bác.
Được rồi, dù sao sau này chắc chắn cô cũng sẽ không xảy ra mâu thuẫn với anh Tiểu Bác, cô nhất định sẽ nhường anh Tiểu Bác, bởi vì anh Tiểu Bác đối xử với cô tốt như vậy mà.
Giang Bác: “...”
...
Giao thừa năm nay, nhà ông cụ Tô xem như đã trải qua một năm trọn vẹn, người vui nhất chắc chắn là ông bà cụ Tô.
Bà cụ Tô vẫn giống như trước phát lì xì cho các cháu.
Hiện tại mấy đứa nhỏ đều đã lớn hết, cũng không còn giống trước kia cầm lì xì là chạy đi tiêu hết mà cẩn thận cất đi.