Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 542
Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:46:36
Lượt xem: 11
Tống Sở vui mừng nói: “Hôm đó may là nhờ có bác lãnh đạo lớn, bọn họ còn không sợ chú Tiểu Vũ luôn đấy ạ. Nhưng cũng may là họ tìm nhà bọn cháu, nếu đổi lại là người khác thì siêu đáng sợ, mẹ cháu còn nói nếu thành công sợ là có người sẽ học theo."
Lãnh đạo lớn nhẹ gật đầu: “Tình huống đó sẽ không xảy ra nữa.”
"Bác lãnh đạo lớn anh minh nhất!”
Lãnh đạo lớn bật cười, lại hỏi Giang Bác: “Nghe nói khoảng thời gian này cậu không đi viện nghiên cứu?”
TBC
Giang Bác trả lời: “Cháu nghỉ Tết.”
Anh nhớ đến những tình huống mà mẹ nói, nghiêm túc hỏi: “Viện nghiên cứu có bị ảnh hưởng không?”
Lãnh đạo lớn nhìn Giang Bác.
"Có thể sẽ có người nào đó nhúng tay vào chuyện của viện nghiên cứu hay không?” Giang Bác vô cùng nghiêm túc nói: “Việc nghiên cứu khoa học không thể bị chậm trễ, năm nay có rất nhiều mục tiêu cần hoàn thành."
Lãnh đạo lớn định nói sẽ không, nhưng thấy Giang Bác nghiêm túc như vậy bèn nói: “Vậy phải xem mục tiêu năm nay của cậu lớn bao nhiêu."
"Khiến mọi người đều không thiếu áo mặc.”
Lãnh đạo lớn cười phá lên: “Mục tiêu này rất tuyệt, sẽ không ai nhúng tay vào lĩnh vực nghiên cứu khoa học.”
Sau Nguyên Tiêu thì trường học cũng khai giảng lại.
Tống Sở và Giang Bác vừa tới trường đã nghe được nhiều tin tức.
Lúc trước một số giáo sư phát biểu ngôn luận chủ nghĩa tư bản đã bị miễn chức, không chỉ như vậy, một ít học sinh còn bị cho thôi học.
Mấy học sinh trong lớp Tống Sở sợ muốn chết, hỏi cô thứ lúc trước họ viết có bị người khác nhìn thấy hay không, nghe cô trả lời là không thì mới thở phào nhẹ nhỏm.
Bọn họ không hiểu, tại sao chỉ tùy tiện nói mấy câu mà bị cắt chức, đuổi học, làm nghiêm trọng quá, không cho tự do ngôn luận.
Tống Sở có chút tức giận, cô có đọc những bài viết đó rồi, chính cô còn không chịu nổi.
Cô đã thấy nông dân của đại đội Mã Gia vất vả cày cấy chỉ vì cuối năm được chia chút lương thực ăn no bụng, đã chứng kiến các công nhân làm việc trong tuyết chỉ vì sớm ngày hoàn thành công việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-542.html.]
Những người thật sự trả giá vì đất nước còn chưa đứng ra nói cái gì, cũng không cảm thấy có cái gì không tốt. Vì sao người khác đã vội chê?
Cuộc sống xấu hay tốt chẳng lẽ không phải dân chúng nói sao?
Tống Sở nghĩ như thế, cũng nói với các học sinh trong câu lạc bộ y như vậy: “Các người chỉ có thể đại biểu bản thân, không thể đại biểu công nhân, cũng không thể đại biểu nông dân. Có thời gian rảnh thì hãy đi điều tra xã hội trước khi lên tiếng, làm văn nhân, chúng ta nên đại biểu ích lợi của đông đảo nhân dân quần chúng trước.”
Đám người nghe mà đỏ mặt tía tai.
Không chỉ đại học Bắc Kinh có tình huống này, trường khác cũng gặp chuyện tương tự, còn là học sinh tố giác giáo viên.
Nhưng tố giác vô dụng, chuyện như vậy cần có chứng cứ xác thực, nghiêm khắc kiểm chứng.
Sau khi xác thực cũng chỉ là khai trừ những người kia, không cho bọn họ phát biểu ngôn luận trên báo nữa.
Các trường lớn cũng tiến hành giáo dục học sinh, dặn bọn họ lo mà học tri thức.
Sự tình phát triển đều nằm trong phạm vi kiểm soát.
Mã Lan thấy tình huống hoàn toàn khác đi mới yên lòng, còn giáo dục con trai con gái đến trường chăm học vào, đừng gây chuyện.
Tống Sở nói: “Mẹ yên tâm đi, chúng con ngoan nhất. Câu lạc bộ văn học của chúng con cũng ngoan nữa, gần đây còn định biên soạn một số truyện ngắn xóa nạn mù chữ, mọi người bận thì sẽ không gây sự. Anh Tiểu Bác cũng rất bận, hiện tại phần lớn thời gian đều ở phòng thí nghiệm.”
Giang Bác gật đầu, hỏi hai người Mã Lan:
“Cha mẹ, máy vi tính đời thứ hai có thể sử dụng rồi, con định xin máy vi tính mới, cha mẹ muốn một hay hai chiếc?”
Mã Lan: "..."
Con trai thật tốt.
Máy vi tính mới đã được thăng cấp phần cứng, ít nhất đánh chữ nhanh sẽ không bị đứng máy.
Giang Bác muốn xin luôn cho cả phần cha mẹ vì lần trước thấy họ chat rất vui vẻ.
Chỉ là máy vi tính thôi, anh rất vui lòng thỏa mãn cha mẹ.