Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 517
Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:59:47
Lượt xem: 11
Tô Chí Phong cảm giác sống mũi hơi cay, đột nhiên trở nên cảm tính, vươn tay sờ con trai: “Lớn rồi, thành đàn ông rồi.”
Giang Bác nghiêng đầu, vẻ mặt hơi không vừa ý, biết anh lớn còn sờ đầu?
Mã Lan che miệng cười: “Thằng bé là trai lớn rồi, đừng chọc nó.”
Tô Chí Phong nói: “Cũng phải, qua vài năm nữa có thể tìm bạn gái rồi, không chừng sẽ tìm được ngay trong trường đại học.”
Trong lòng ông có chút mong mỏi, nếu kiếm sớm chút thì vài năm nữa ông sẽ làm ông nội, tưởng tượng thôi đã thấy vui rồi.
Mã Lan cảm thấy còn sớm, nhưng nếu con trai muốn yêu sớm thì bà sẽ không ngăn cản, dù sao đầu óc con trai tốt như vậy, sẽ không chậm trễ học tập, mười mấy tuổi trải qua tình yêu thuần khiết cũng hay.
Giang Bác đỏ mặt:
“Không thèm.”
Tống Sở nghi hoặc nhìn cha mẹ, tiếp đó nhìn về hướng Giang Bác. Anh Tiểu Bác cũng sẽ tìm bạn gái sao? Giống như anh Cương Tử?
Anh Tiểu Bác sẽ tìm bạn gái như thế nào?
Tưởng tượng bên cạnh Giang Bác bỗng có một cô gái, sau đó thân thiết cùng cha mẹ sinh hoạt, trong lòng Tống Sở hơi khó chịu. Phải chăng sau này anh Tiểu Bác sẽ không chơi với cô nữa?
Nhưng cô không thể ích kỷ, nếu anh Tiểu Bác thật sự tìm bạn gái thì cô phải mừng thay cho anh, vậy là anh Tiểu Bác sẽ có nhiều người thân hơn.
Giống như cha mẹ vậy, cả đời sống cùng nhau, thân thiết khăng khít, hạnh phúc biết bao.
Cô hy vọng anh Tiểu Bác hạnh phúc.
Tống Sở mím môi nở nụ cười, đá lông nheo với Giang Bác.
Giang Bác: " "
Ngày một tháng chín, hai đứa trẻ chính thức đi vào đại học.
Giang Bác mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, còn Tống Sở mặc váy ô vuông màu xanh biếc. Hai người bề ngoài xinh đẹp, đi trong trường thành phong cảnh bắt mắt.
Vẻ đẹp thì không phân tuổi tác. Đặc biệt là thiếu niên nhẹ nhàng nhưng có linh hồn trưởng thành giống như Giang Bác, quả thực khiến người bỏ qua số tuổi của anh. Tống Sở thì vẻ ngoài giống như búp bê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-517.html.]
Hai người đi đường thu hoạch được rất nhiều ánh nhìn.
Đặc biệt là vào lớp của khoa văn học càng hấp dẫn ánh mắt hơn.
Khoa văn học đều là một đám văn thanh, không cưỡng lại được dáng vẻ tuấn tú nhã nhặn như vậy, các học sinh mê cái đẹp thoáng chốc sản sinh thiện cảm với hai bạn học nam nữ xa lạ này, nở nụ cười thiện ý với họ.
Một cô gái tóc ngắn nhìn thấy Tống Sở thì mắt sáng rực, ôm sách ngồi kế bên, nhiệt tình chào Tống Sở:
“Chào bạn học, rất vui được gặp cậu.”
TBC
Tống Sở cũng rất vui vẻ, bởi vì trong lớp có học sinh thoạt nhìn tuổi xấp xỉ với cô.
Lúc trước học cấp 2 và 3, học sinh nữ xung quanh đều lớn hơn cô mấy tuổi, người ta không thích chơi với cô, cũng không hợp nhau.
Trong lòng Tống Sở vẫn luôn ôm tiếc nuối, giờ thì tốt rồi, rốt cuộc có bạn cùng lứa.
Các cô gái ngồi gần nhau rất nhanh giao lưu.
Tống Sở hỏi mới biết đối phương tên là Tôn Á, cũng từ xứ ngoài thi vào đây, mới mười ba tuổi, từ nhỏ đã là học sinh giỏi, còn là loại học sinh giỏi trăm phần trăm, một đường vượt cấp.
Tống Sở ồ lên.
Tôn Á để tóc ngắn, vẻ ngoài lanh lẹ, cá tính cũng rất sảng khoái.
Thấy Tống Sở kinh ngạc, Tôn Á khoát tay: “Không có gì to tát, tớ nói cho cậu biết, khoa văn học của chúng ta không phát triển nhiều, nghe nói học sinh khoa tự nhiên mới có nhiều người giỏi, tuổi nhỏ nhất mới mười một tuổi.”
Tống Sở há hốc mồm, còn nhỏ hơn cô.
Vẻ mặt Tôn Á hướng tới nói: "Đúng là thiên tài."
Tống Sở gật đầu, cảm thấy thật sự quá thiên tài. Tiếp đó cô nhìn về hướng Giang Bác, cảm thấy chính mình làm vướng chân anh Tiểu Bác, nếu không vì cô thì anh Tiểu Bác tám tuổi đã lên đại học rồi.
Tiếc thật.
Giang Bác xụ mặt, không thích nghe Tống Sở vui vẻ trò chuyện với người khác.
Tôn Á thấy vẻ mặt khó ở của Giang Bác thì hỏi nhỏ Tống Sở: “Này, cậu quen với người kia không? Thoạt nhìn khó ở chung, trông vẻ mặt của cậu ấy như thể rất ghét tớ.”
Tôn Á khinh thường nhất là loại tài tử văn học cao ngạo.