Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 504
Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:50:35
Lượt xem: 5
Tống Sở ‘dịch’ giùm: “Ý của anh Tiểu Bác là mọi người hãy tạm nghỉ dưỡng sức, giai đoạn sau còn có nhiệm vụ rất lớn.”
Giang Bác gật đầu.
Thì ra là vậy, các chuyên gia đã hiểu. Thân thể là vốn liếng cách mạng, bọn họ cứ cặm cụi làm, đúng là rất cần nghỉ ngơi dưỡng sức mới có thể gánh vác trọng trách lớn hơn nữa.
“Chúng tôi luôn sẵn sàng chờ lệnh!”
Lúc ra viện nghiên cứu, sở trưởng Thái tự mình tiễn hai người đi. Giang Bác xin một chiếc máy vi tính, sở trưởng Thái tỏ vẻ sẽ đưa đơn xin, chắc sẽ nhanh chóng được phê duyệt, đến lúc đó sẽ đưa tới nhà họ luôn.
Trên đường về, Tống Sở ngồi hàng ghế sau vui vẻ nói: “Anh Tiểu Bác, mọi người đều cố gắng nhỉ, sau này chúng ta chắc chắn sẽ càng lúc càng mạnh.”
Mỗi lần nhìn các ông các bác và các chú trong viện nghiên cứu là Tống Sở cảm thấy đặc biệt cảm động. Bọn họ dường như vĩnh viễn đều không biết mệt là gì.
Giang Bác khẽ ừ, tuy rằng tiến độ rất không như ý, nhưng tinh thần đáng khen.
Tống Sở bỗng nói: “Anh Tiểu Bác cũng thay đổi rồi.”
“Hả?”
Tống Sở vui vẻ nói: “Trở nên ngày càng tốt.”
Lúc trước ở phòng thí nghiệm anh Tiểu Bác luôn không quan tâm người khác, còn bây giờ đã chịu nghe các ông, các bác và chú nói chuyện, cũng nguyện ý khích lệ bọn họ.
“Thật tốt!”
Tuy Giang Bác không biết mình thay đổi chỗ nào, nhưng nghe Tống Sở nói càng lúc càng tốt thì trên mặt lộ ra nụ cười: “Sẽ tốt hơn nữa.”
Mới qua hai ngày, bên viện nghiên cứu đã đưa máy vi tính tới cửa lắp đặt.
Tống Sở và Giang Bác, mỗi người được một chiếc vi tính.
Đãi ngộ này có thể nói là rất tốt. Tuy rằng hiện tại quốc gia tự chủ nghiên cứu và phát triển máy vi tính, nhưng chế tác cũng không nhiều, dù sao giá thành cao, nhiều cơ quan trọng yếu đều cần máy vi tính, cung không đủ cầu, một số viện nghiên cứu chỉ sở hữu hai chiếc.
Theo Mã Lan biết thì đại học của bọn họ đang có một chiếc máy vi tính, người bình thường không được dùng, vậy mà trong nhà bọn họ lại có hai chiếc.
Mã Lan nhìn hai đứa nhỏ gõ lóc cóc trước máy vi tính, bà lại gần nhìn. Con gái thì vẫn viết sách, con trai viết xem không hiểu.
Thấy hai đứa nhỏ bận rộn, Mã Lan không quấy rầy, trực tiếp đi ra ngoài.
Đến buổi tối ăn cơm Mã Lan mới hỏi một câu: “Tiểu Bác gần đây bận gì vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-504.html.]
Giang Bác trả lời: “Làm điện thoại cố định và điện thoại vô tuyến ạ.”
Tô Chí Phong và Mã Lan sửng sốt.
TBC
Mới chớp mắt con trai đã chuyển qua làm điện thoại? Thằng nhỏ này không có thứ gì mà nó không biết sao?
Mã Lan giật mình nhất nhà.
Không nói đến điện thoại cố định này từ đâu ra, nhưng điện thoại vô tuyến có phải là điện thoại di động không?
Điện thoại di động là lâu thật lâu sau mới được phát minh ra, dù sao lúc bà còn nhỏ điện thoại di động cũng là thứ hiếm lạ, thông thường toàn dùng máy nhắn tin.
Nếu thật sự làm ra thì chẳng phải là phát triển kỹ thuật bay vọt rồi sao?
Tim Mã Lan đập nhanh.
Tô Chí Phong hỏi:
“Điện thoại còn có thể vô tuyến? Cũng là phát tín hiệu rồi phiên dịch hay gì?”
Mã Lan nói: “Chắc phải là nói chuyện trực tiếp chứ, mang theo bên người, nhưng khẳng định thể tích sẽ không nhỏ.”
Giống như một cục gạch to.
Tống Sở có chút lo lắng: “Nếu nó lớn quá thì sao chúng ta mang theo?”
Tô Chí Phong và Mã Lan:
“. . .”
Nếu thật sự có thứ như vậy thì ai rảnh lo lắng có thể mang theo được hay không, dù phải khiêng nó cũng sẽ luôn giữ bên mình.
Giang Bác hơi nhíu mày, cuối cùng chỉ có thể nói: “Tạm bỏ trong túi sách cõng đi, dùng tạm. Về sau cố gắng nhanh chóng thăng cấp giảm nhỏ sức nặng.”
“. . .”
Nghe hai đứa nhỏ nghiêm trang nói những điều này, hai vợ chồng vùi đầu ăn cơm.
Con trai với con gái chuyện gì cũng dám nói ra.
Giang Bác từng tiếp xúc điện báo vô tuyến, cũng từng làm máy vi tính, nên không quá xa lạ với phương diện thông tin, anh nắm rõ trình độ thông tin hiện tại.