Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 50
Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:48:12
Lượt xem: 17
Chương 50:
Mã Lan xua tay: "Không sao, bây giờ con đã có một trai, một gái rồi, mẹ và cha coi hai đứa nhỏ như người thân ruột thịt là được, hai người đối tốt với chúng nó, người nhà họ Tô cũng coi con là nhà bên ngoại."
Lý Tứ Hỷ vỗ ngực: "Chắc chắn rồi, từ bây giờ hai đứa nhỏ sẽ là cháu ngoại của nhà họ Mã chúng ta."
Khi hai mẹ con từ trong bếp đi ra, Lý Tứ Hỷ liền cười tươi chào đón hai đứa trẻ: "Sở Sở và Tiểu Bác đúng không, mẹ các cháu vừa mới nói với bà ngoại, nói là các con rất ngoan, bà ngoại vừa gặp đã thích các cháu không chịu được rồi."
Mã Tam Căn ngậm điếu thuốc, trợn mắt há mồm nhìn bà vợ nhà mình.
Bà vợ này sao lại thay đổi nhanh như vậy? Không phải lúc trên đường về bà cụ còn nói sẽ trách tội con gái một trận sao?
Đừng nói Mã Tam Căn, ngay cả Tống Sở cũng sợ ngây người, thật ra cô cảm thấy nhà mẹ nuôi vốn không thích bọn họ cho lắm, về đã lâu như vậy rồi mà những đứa trẻ kia cũng không chơi với bọn họ, những người khác cũng không để ý tới chút nào.
Kết quả bà ngoại này lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhiệt tình như vậy, làm cô có chút không đỡ nổi.
Nhưng dù sao cũng là nhà của mẹ, Tống Sở rất giữ thể diện, vội vàng chạy tới ôm lấy bà cụ: "Bà ngoại, chúng cháu cũng thích mọi người, sau này chúng cháu sẽ hiếu thuận với mọi người."
Lý Tứ Hỷ vừa nghe cái miệng nhỏ kia nói như vậy, lập tức cảm thấy khó trách người nhà họ Tô thích, nhìn rất thông minh.
Khác hoàn toàn so với những đứa trẻ trong thôn bọn họ.
Sau khi dỗ dành hai đứa nhỏ, Lý Tứ Hỷ nhanh chóng yêu cầu những đứa trẻ trong nhà chơi với Tống Sở, đồng thời nhanh chóng vun đắp tình cảm họ hàng.
TBC
Bọn nhỏ vốn tưởng rằng bà ngoại không thích hai đứa nhỏ này lắm, cha mẹ cũng không cho bọn nó lại gần cho nên mới không để ý, nhưng hiện tại bà ngoại vừa lên tiếng bọn nhỏ lập tức vội vàng chạy tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-50.html.]
Trong khi lũ trẻ đang chơi, Lý Tứ Hỷ cũng vào nhà để làm công tác tư tưởng với mấy người kia, nói với bọn họ rằng không phải họ có chấp nhận hai đứa nhỏ hay không, mà là hai đứa nhỏ có chấp nhận nhà họ Mã này hay không.
Trong sân, những đứa trẻ nhà họ Mã đang không biết làm sao để giao lưu tình cảm với hai người Tống Sở.
Mã Đại Trụ và Mã Tiểu Trụ đều nhỏ hơn Mã Lan, họ kết hôn cũng muộn, cho nên con cái của họ không lớn lắm, nhưng sau khi kết hôn bọn họ không ngừng sinh, cho nên con cái đúng là không ít. Một mình Mã Đại Trụ cũng đã sinh ba người con, hai trai, một gái.
Đứa lớn năm nay bảy tuổi, đứa thứ hai năm tuổi, đứa thứ ba ba tuổi. Mã Tiểu Trụ kết hôn muộn, sinh được hai người con, đứa lớn năm tuổi và đứa nhỏ được hơn hai tuổi. Trước mặt hai người Tống Sở, đều là mấy củ cải nhỏ.
Hiếm khi Tống Sở có cảm giác làm chị gái, thậm chí còn lấy kẹo mạch nha mà mình trân quý ra cho bọn trẻ ăn, cho mỗi đứa một viên.
“Ngon lắm.”
Bọn trẻ nhét kẹo vào miệng, miệng cũng trở nên ngọt ngào: “Ngon quá.”
“Chị thật tốt.”
“Chị Sở Sở, chị thật xinh đẹp.”
Mối quan hệ của cả đám cũng vì vậy mà đột nhiên trở nên thân thiết.
Tống Sở nhìn những ánh mắt háo hức của mấy đứa trẻ này, thở dài nói với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, nhìn xem, giao tiếp giữa người với người có khó gì đâu, không có chuyện gì mà một viên kẹo không giải quyết được."
Giang Bác không đáp lại mà chỉ im lặng.