Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 473
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:35:03
Lượt xem: 7
Mã Lan thở dài: "Tôi đang nghĩ, nếu như quốc gia thật sự tranh luận về cách phát triển xã hội trong tương lai thì sao? Vấn đề lý tưởng đấy vốn không giải thích được, chỉ sợ có một ngày sẽ rối tung lên."
Tô Chí Phong cười, cảm thấy rằng bà đang lo lắng vô căn cứ.
Tống Sở cũng nói: "Sẽ không xảy ra chuyện đấy đâu ạ, các bác lãnh đạo đều rất giỏi."
Giang Bác nói: "Công nghệ nước ta đang ngày càng phát triển, mọi thứ sẽ ổn thôi ạ."
Mã Lan: "....." Con trai bà thật tự tin.
Trầm mặt suy nghĩ hồi lâu cuối cùng Mã Lan cũng lấy lại tinh thần: "Mặc kệ như thế nào đi nữa, cũng đừng nói chuyện này nữa."
Ba cha con Tống Sở gật đầu, dù không biết tại sao nhưng Tống Sở cảm thấy chỉ cần nghe lời người lớn bao giờ cũng đúng.
Giang Bác lại nhìn mẹ mình, với vẻ mặt trầm ngâm.
...
Sau Lễ hội đèn lồng, Tống Sở và các học sinh bắt đầu trở lại lớp học. Lần này sẽ được chia lớp, học sinh được chia thành hai khóa xã hội và khoa học, sau đó sẽ dò theo thứ tự điểm số mà chia thành các lớp.
Tống Sở khá lo lắng, bởi vì trong kỳ thi cuối kỳ Giang Bác đã cố tình nộp tờ giấy trắng, mà bản thân cô cũng không biết mình sẽ được xếp vào lớp nào.
"Anh sẽ học cùng lớp với em." Giang Bác nói.
Tống Sở lập tức hỏi: "Sao anh biết?"
"Anh tính cả rồi."
TBC
Tống Sở: "....."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-473.html.]
Quả nhiên, khi hai người nhìn vào danh sách, liền nhìn thấy tên của một số bạn học cũ, và trong lớp đấy Tống Sở là người đứng đầu tiên trong danh sách lớp, còn Giang Bác... Giang Bác là người cuối cùng trong lớp.
Tống Sở rất phiền muộn: "Anh Tiểu Bác, sau này đừng tùy hứng như thế nữa, làm người đứng cuối cùng không tốt đâu."
Giang Bác không nghĩ điều đó quan trọng, thứ hạng quan trọng không ư? Tất nhiên là không, chỉ cần học trong một lớp với Sở Sở là được.
Mặc dù Giang Bác không quá để ý đến điều đó, nhưng khi anh đến báo danh vào lớp, giáo viên chủ nhiệm không khỏi đau lòng phê bình Giảng Bác: "Em không thể nói bậy bạ như vậy a, cho dù điểm của em có tốt đến đâu, em cũng phải tôn trọng mọi kỳ thi, nếu em cứ làm những chuyện như vậy sẽ rất khó thi đậu đại học đấy!"
Giang Bắc lắc đầu, tỏ ý mình sẽ không bao giờ làm điều vô nghĩa như vậy trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Thấy thái độ của anh rất tốt, chủ nhiệm lớp mới không còn tức giận nữa: "Hiện tại kỳ thi đại học đã được cải cách, cho nên nhà trường rất coi trọng điểm số, từ học kỳ này trở đi chỗ ngồi cũng được sắp xếp dựa trên điểm số, theo thứ hạng mà ngồi."
Giang Bác: "...!!!"
Sau khi biết mình có thể ngồi tách biệt với Tống Sở, sắc mặt Giang Bác tái nhợt.
Tống Sở chọt chọt vào cánh tay anh: "Cho anh chừa cái tật tùy hứng, lần này em miễn cưỡng vẫn chọn chỗ ngồi cùng anh, nhưng lần sau không cho phép anh như thế nữa."
Giang Bác ngoan ngoãn gật đầu: "Lần sau nhất định không như thế nữa." Quả nhiên, vị trí cũng cần dùng thực lực để đạt lấy.
Hai người cuối cùng được phân vào hàng cuối gần cửa sổ.
Không những phía trước bị một đám trẻ to xác chắn mất tầm nhìn, mà cửa sổ bên cạnh còn bị dột.
Về điều này, Tống Sở chỉ có thể tự an ủi mình và Giang Bác rằng không sao đâu, dù sao thi giữa kỳ còn phải thay đổi. Về phần lớp học... Chẳng phải có anh Tiểu Bác ở đây à? Sau này không cần quá vất vả, không hiểu bài thì anh Tiểu Bác sẽ giảng bài cho cô.
Vài ngày sau khi Giang Bác và Tống Sở bắt đầu nhập học, Tô Chí Phong cũng chính thức dần bước vào kỳ thi tuyển sinh cao học. (Chương trình học nâng cao thêm cho người đã tốt nghiệp đại học)
Ông tham gia kỳ thi với mục tiêu trở thành nghiên cứu sinh của Khoa Giáo dục Đại học Sư phạm Thủ đô, vì thuộc nhóm đầu tiên thi nên có rất nhiều người nộp đơn.
Trước đó, Tô Chí Phong đã từng đến thăm các bạn học cũ của Hiệu trưởng Tô, ban đầu vốn không có vấn đề gì lớn, nhưng hiện tại đã cải tiến thành kỳ thi toàn quốc gia nên càng khó khăn hơn.