Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 470
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:32:07
Lượt xem: 8
Mã Lan đưa tay trước điều hoà, nước mắt giàn giụa.
Bà đã nghĩ rằng mình sẽ phải đợi đến thật già mới có được cuộc sống ngồi dưới điều hoà, nhưng không ngờ nó lại thành hiện thực sớm đến như vậy.
Nó gần giống như một giấc mơ.
Tổng cộng có hai máy điều hoà được lắp, một cái ở phòng khách và một cái ở phòng làm việc.
Ý tưởng của Giang Bác là lắp đặt vào tất cả các phòng nhưng thực tế lại không cho Giang Bác làm như vậy, dây điện trong ngày không thể lắp đủ bốn máy điều hòa không khí, hai cái đã là giới hạn, hơn nữa chúng còn không thể bật được cùng một lúc.
Giang Bác: "....."
Nếu biết sớm hơn thì anh đã tham gia vào việc nghiên cứu sưởi ấm, một lần làm cho lâu dài.
Buổi tối, nhà họ Tô bật điều hoà và ăn lẩu, có lẽ đây không phải là một đêm giao thừa quá tệ.
Tại nhà của những các lãnh đạo cấp cao, phần lớn cũng đều lắp máy điều hoà, trải nghiệm những chiếc máy điều hoà có chức năng sưởi ấm đầu tiên của nước mình.
Chỉ cần mở nó một lúc, khi cảm thấy đủ ấm là có thể tắt đi.
Lãnh đạo lớn vừa uống trà, vừa cười nói: "Thật tốt, nhưng lại quá đắt, đa số người dân không thể mua nổi, chỉ thích hợp với những người có tiền."
Các lãnh đạo khác cũng cười, khi đất còn nước nghèo, thì phần lớn người dân để chỉ có thể sống trong nghèo khó.
Một lãnh đạo khác nói: "Chúng ta không đủ khả năng nhưng sẽ có người đủ khả năng, chúng ta nên mở một công xưởng sản xuất điều hoà sưởi ấm để chuyên xuất khẩu."
Lãnh đạo lớn nói: "Vậy chúng ta sẽ cần phải tuyển thêm người, những sản phẩm kỹ thuật như này yêu cầu công nhân phải có kiến thức cơ sở nhất định."
Các nhà lãnh đạo khác cũng suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-470.html.]
Đằng sau mỗi thành tựu nghiên cứu khoa học cần có vô số những người trẻ có học thức để đưa nó vào thực tế.
Vì vậy, ngay ngày đầu năm học mới, chính phủ đã ban hành chính sách về kì thi tuyển sinh đại học.
Việc chấm thi sẽ được thực hiện theo đơn vị tỉnh, các trường cao đẳng, đại học chia điểm xét tuyển theo các tỉnh khác nhau. Nó cũng tương đương với kỳ tuyển sinh đại học quốc gia.
Đây là một khối lượng công việc khá lớn nhưng rất đảm bảo cho những người có tài năng xuất chúng vào được những ngôi trường tốt nhất, như vậy thì dù công việc có tẻ nhạt đến đâu cũng sẽ được hoàn thành.
TBC
Cũng may hiện nay đã có máy tính, mặc dù không có mạng như đồng chí Giang Bác nhắc đến nhưng ít ra khối lượng công việc đã giảm đi đáng kể.
Ngoài ra, kỳ thi sau đại học đã được thống nhất thêm vào. Nó được lên kế hoạch vào tháng 12 hàng năm và tháng 3 ở khu vực phía Bắc.
Việc thực hiện chính sách thi đại học đại trà này khiến cả nhà đón tết tràn ngập niềm vui, nhất là những gia đình có con học gần nhà lại càng vui hơn, tất cả đều mong con cái sau này vào đại học, trở thành trí thức.
Chỉ có nhà họ Tô nghĩ rằng không có gì phải phấn khích.
Chính sách này chỉ đơn giản như một cái tát vào mặt, nhắc nhở họ đừng quá chủ quan.
Tô Chí Phong sẽ tham gia kì thi vào tháng ba, điều này có nghĩa là ông chỉ còn vài ngày để ôn tập kiến thức.
Mã Lan cũng vậy, bà cảm thấy khá căng thẳng, vì kỳ thi tuyển sinh đại học đợt đầu tiên này người dân trên toàn quốc đều sẽ tranh tài với nhau.
Tống Sở cũng cảm thấy lo lắng vì sợ không vào được trường đại học mà mình mong muốn.
Ba người nặng nề thở dài.
Chỉ có Giang Bác là dựa vào ghế sô pha, bình tĩnh nhìn họ. Trong lòng anh khó hiểu, tại sao mọi người lại không vui, chẳng phải cả nhà đều đã thống nhất cùng thi đại học rồi sao?
Để được điểm cao trong kỳ thi, nhà họ Tô quyết định không ra ngoài chúc tết, may mắn là họ cũng không có người thân hay bạn bè ở thủ đô, nên không cần ra ngoài thăm hỏi hay chúc mừng năm mới, người quen duy nhất là gia đình họ Lôi.
Không khí đón giao thừa năm nay của nhà họ Lôi cũng có chút kỳ lạ.