Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 467
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:31:06
Lượt xem: 10
Tống Sở nghe thế liền nói: "Lần sau cẩn thận một chút, học hành đừng cầu thả."
Bà Lôi sờ đầu con trai. "Con nghe rõ chưa, chúng ta cần rút kinh nghiệm."
Lôi Hổ lại hỏi: "Kì thi lần này em với anh Tiểu Bác làm bài như thế nào?"
Tống Sở: "....." không biết nên nói thế nào.
Hai anh em lo lắng, cho rằng hai người thi không đạt, Lôi Hổ nói: "Hai người thi không tốt à?"
Tống Sở nói: "Không ạ, em đứng thứ hai trong kỳ thi còn anh Tiểu Bác thì nộp giấy trắng."
Cả hai lập tức bàng hoàng nhìn Giang Bác.
Giang Bác ngẩng đầu: "Bài dễ quá, tôi không muốn làm."
"....."
Hai anh em không biết nói gì, tự tin kiểu gì mà dám không làm chứ.
Đúng là có một không có hai.
Tống Sở nói: "Đừng nghe anh ấy nói, anh ấy chỉ muốn nhường cho em lên vị trí thứ hai trong kỳ thi này thôi, em cảm thấy mình thật vô dụng khi không thể vượt qua bạn học kia."
Nghe được những lời này của Tống Sở, hai anh em họ Lôi không muốn nói nữa.
Mã Lan mời bọn họ ở lại ăn lẩu, bà Lôi cũng không từ chối, lần nữa về nhà mang theo đồ ăn nhà mình đến.
TBC
Thủ trưởng Lôi vẫn chưa về nhà, bà Lôi cũng không để ý đến ông ấy, dù sao bên cạnh của ông ấy cũng có nhân viên cần vụ sẽ không đói được.
Hai gia đình cùng nhau ăn một bữa lẩu náo nhiệt.
Vì sắp đến tết nguyên đán nên bà Lôi còn thuận tiện hỏi họ có kế hoạch đón mới như thế nào, có muốn đi chơi cùng gia đình bà ấy hay không.
Mã Lan trả lời: "Đây là năm đầu tiên tôi ở đây, đến chúng tôi định trở về nhà mình, bọn trẻ cũng nhớ người thân ở quê."
Tống Sở vội vàng gật đầu, cô thực sự nhớ ông bà, anh Tiểu Cương, anh Tiểu Lượng,... còn có bà nội Lâm hàng xóm và Tô Tiểu Hoa nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-467.html.]
Bà Lôi nói: "Nhắc mới nhớ, tôi cũng lâu rồi không gặp cha mẹ mình, Tết năm nay muốn đưa họ lên đây ăn tết, không biết họ có đồng ý không nữa."
Tống Sở nói: "Tết nguyên đán thì cả nhà nên đoàn tụ."
Bà Lôi mỉm cười, có một số chuyện trẻ nhỏ không hiểu được.
Kế hoạch về quê đón tết của gia đình họ Tô không thành công vì đường bị tuyết dày lấp kín.
Không có chuyến tàu nào có thể khởi hành được.
Bốn người nhà họ Tô đang vui vẻ sắp xếp hành lý: "....."
Khi Tống Sở biết chuyện, toàn thân mềm nhũn, Mã Lan chỉ có thể đưa cô ra ngoài để gọi điện về nhà, giúp cô lấy lại tinh thần.
Tống Sở ôm điện thoại ở trong tay, khóc với bà nội đang nghe điện thoại ở đầu dây bên kia: "Bà nội, cháu nhớ bà lắm. Cháu đã mơ cả đêm, cháu nhớ món sữa mạch nha bà làm cho cháu và anh Tiểu Bác, sữa mạch nha ở đây không ngọt bằng sữa của bà nội pha."
Những lời này khiến bà nội Tô vừa vui vừa buồn, bà nội Tô vẫn luôn mong ngóng con cháu về nhà đón tết.
"Bà nội cũng đã chuẩn bị cả tiền lì xì cho cháu rồi."
Tống Sở nghe vậy càng thêm đau lòng, cảm thấy bản thân đã mất mát rất nhiều.
"Đúng rồi, Tô Tiểu Hoa về rồi, hàng xóm nhà cháu đưa nó tới, nói rằng họ sắp chuyển đi nên không nuôi được nữa, để chúng ta nuôi nó."
Khi nghe thấy điều này, Tống Sở hỏi: "Ơ, nhà họ chuyển đi đâu ạ?"
"Họ nói sẽ về quê nên bà cũng không hỏi gì nhiều, còn nói rằng đã sang tên giấy tờ đất cho cháu rồi, nói là tặng lại nhà cho cháu làm của hồi môn trong tương lai, bà nội vốn định đợi Tết cháu về sẽ đưa cho cháu."
Tống Sở bối rối, cảm thấy mọi chuyện không giống như những gì mình nghĩ, cô còn định khi trở về sẽ mang quà cho ông bà lão Lâm, còn có bản đồ kho báu bà lão Lâm cho cô, cô vẫn giữ nó rất cẩn thận.
Nhưng bà lão Lâm lại chuyển nhà mà không nói lời nào với cô, thảo nào bà lão không trả lời những bức thư mà cô đã viết.
Tống Sở đột nhiên cảm thấy rất buồn.
Mã Lan nhận ra điều này nên nhận lấy điện thoại và nói chuyện.
Phía bên kia, hiệu trưởng Tô đã cầm điện thoại. Trái ngược với bà nội Tô, ông nội Tô không quan tâm đến cuộc sống gia đình mà chỉ quan tâm đến công việc và học tập của họ ở thủ đô, cho nên chỉ nói một lúc bà đã đưa lại máy cho Tô Chí Phong nói chuyện, Mã Lan an ủi con gái: "Gia đình họ sống ở đó vất vả, con cái bất hiếu cho nên có lẽ về quê sẽ cảm thấy an nhàn hơn.