Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 452
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:23:06
Lượt xem: 1
Bác sĩ nghe thấy có người tùy tiện uống thuốc liền chạy tới: "Các người vừa mới cho đứa nhỏ uống thuốc sao? Các người cho uống cái gì? Tại sao không nói cho chúng tôi biết? Lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? Các người có thể chịu trách nhiệm hay không?”
Mã Lan, Tô Chí Phong và Sở trưởng Thái bị bác sĩ lớn giọng tra hỏi.
Giang Bác bình tĩnh nói: “Xin hãy nhỏ giọng lại.”
Bác sĩ. “…..”
Bác sĩ không còn cách nào khác đành phải thấp giọng nói: “Sao mọi người không thông báo trước cho chúng tôi?”
“Nếu tôi thông báo cho ông, ông sẽ ngăn lại, tôi không thể cho Sở Sở uống thuốc.” Giang Bác trả lời.
Bác sĩ hít sâu một hơi: “Các người đã cho cô bé uống cái gì?” Ông ta không cùng một đứa nhỏ nói chuyện, mà là nhìn về phía còn lại ba người lớn.
Cả ba đều lắc đầu.
Bác sĩ lại nhìn Giang Bác, đột nhiên nhận ra ba người lớn này còn không biết nhiều bằng một đứa trẻ.
Giang Bác nói: “Không biết, còn chưa đặt tên.”
TBC
"....." Bác sĩ trầm mặc vài giây, suýt chút nữa tức sôi máu.
Sở trưởng Thái nhanh chân tiến tới an ủi ông ta, nói rằng đó là một loại thuốc hạ sốt mới được tạo ra trong phòng thí nghiệm, rất hiệu quả, hoàn toàn không có vấn đề gì.
"Có thử nghiệm lâm sàng sao chưa từng nghe nói qua?"
Trước đó, vì có nhiều bệnh nhân sốt cao không dứt nên ông ta đã hỏi thăm khắp nơi nhưng không nhận được thông tin gì, nên hiện tại thật sự không có một chút tin tưởng những người trước mặt.
Sở trưởng Thái nói: "Đây là bí mật của phòng nghiên cứu nên tất nhiên ông không biết, nó là loại thuốc hạ sốt tốt nhất."
Nhìn thấy thẻ công việc mà Sở trưởng Thái lấy ra, bác sĩ đã tin tưởng và thở phào nhẹ nhõm: “Dù sao thì sau này có muốn làm gì cũng phải thông báo trước cho chúng tôi trước đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-452.html.]
Sở trưởng Thái xấu hổ, cảm thấy mình đã thực sự cược cái mạng già cho Giang Bác.
Biết Tống Sở được uống thuốc mới, mấy bác sĩ trong bệnh viện liền chạy đến phòng bệnh để quan sát phản ứng của Tống Sở.
—-------
Chỉ một giờ sau khi Tống Sở uống thuốc, cơn sốt đã bắt đầu thuyên giảm, nhiệt độ cơ thể dần trở lại bình thường.
Các bác sĩ trong bệnh viện ghi chép cẩn thận tình trạng của bệnh nhân, phát hiện sau khi bệnh nhân hạ sốt thì không có gì tái phát.
Tác dụng của thuốc còn nhanh hơn Analgin của nước ngoài.
Tuy nhiên, mặc dù tác dụng của Analgin khá nhanh nhưng nó quá độc. Hiệu quả của thuốc này còn nhanh hơn cả Analgin có khi tác dụng phụ cũng cao hơn không kém, như vậy rất dễ gây phản ứng xấu cho bệnh nhân.
Các bác sĩ càng nghĩ càng lo lắng hơn.
Nhưng sau nửa ngày theo dõi, bệnh nhân vẫn không có phản ứng xấu nào mà còn ngủ rất ngon, thậm chí cơn sốt cũng không tái phát lại như mấy ngày qua.
Bọn họ thấy thế đều thầm nghĩ, nếu đã trải qua thử nghiệm lâm sàng trong phòng thí nghiệm, hiện tại còn có bệnh nhân đã dùng qua mà không xảy ra phản ứng xấu nào, vậy chứng minh thuốc này đúng là có thể dùng được.
Khuôn mặt các bác sĩ tràn đầy niềm vui. Xét cho cùng, đây dù sao cũng là một loại thuốc mới do đất nước tự phát triển nghiên cứu, không phải thuốc nhập khẩu. Điều này có nghĩa là loại thuốc này có thể được sử dụng với số lượng lớn, kể cả những người bình thường cũng sẽ không còn phải lo lắng về cơn sốt hay hàng loạt di chứng do tác dụng phụ.
Bác sĩ vội vàng yêu cầu Sở trưởng Thái xin cấp thuốc này, bởi vì vẫn còn một số bệnh nhân trong bệnh viện đang bị sốt và viêm nhiễm. Nếu có thuốc tốt như này, tất nhiên nên cho họ sử dụng.
Sở trưởng Thái cũng cảm thấy nhẹ nhõm về tình hình của Tống Sở, nhưng sau khi nghe bác sĩ nói xong, ông ta tỏ vẻ xấu hổ và lấp lửng.
Trưởng khoa nội lo lắng: "Sở trưởng Thái, nếu có thuốc tốt, chúng ta hãy đưa cho tất cả bệnh nhân."
Sở trưởng Thái chỉ có thể nói sự thật, loại thuốc này chưa được thử nghiệm lâm sàng, nó chỉ mới được nghiên cứu, bệnh nhân Tô Tống Sở này là người đầu tiên sử dụng nó.
"...!!"
Trưởng khoa nội sửng sốt vài giây, sau đó tức giận đến đỏ cả mặt. "Các ngươi đang đùa giỡn an toàn tính mạng của bệnh nhân hay sao! Làm sao có thể làm như vậy đối với một đứa nhỏ? Lỡ như thuốc không tốt, các người có biết hậu quả không?