Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 437
Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:57:18
Lượt xem: 9
Hai anh em cảm thấy mình không còn hữu dụng nữa.
Tống Sở nói: "Em nghe hai chú này nói, bọn họ đã từng học trường quân đội."
Hai anh em lần thứ hai không nói nên lời, đầu năm nay, không học hành chăm chỉ thì không thể lăn lộn được. "Anh Lôi Hổ, anh Lôi Báo, hai anh cố gắng học tập đi, em có việc rồi, ngày mai gặp nhé."
Tống Sở nói được vài câu, nhanh chân chạy vào trong nhà.
Khi vào trong nhà, cô liền chạy đến chỗ máy tính, kết quả nhìn thấy đồng chí Tô Chí Phong và đồng chí Mã Lan đang tranh giành nó.
Tô Chí Phong nói: "Cho tôi chơi một ván nữa, chỉ một ván nữa thôi."
Mã Lan nói: "Chờ tôi chơi xong hai ván nữa đi."
TBC
Tống Sở: "....."
Giang Bác ngồi bên cạnh đau đầu nhìn cảnh này, tự hỏi liệu mình có nên làm thêm một cái máy tính khác không. Không biết trong tương lai máy tính được bán ra, nếu anh mua nó dưới danh nghĩa công việc thì có tranh được nó không?
Vì phải viết một quyển sách về ngôn ngữ Hoa, Giang Bác cần chuẩn bị chế tạo thêm thiết bị lưu trữ trước.
Đến lúc đó, chỉ cần trực tiếp đưa USB ra nữa là được.
Ngoại trừ USB, còn có máy in và các kỹ thuật liên kết khác.
Lần đầu tiên Giang Bác phát hiện ra rằng, thì ra anh có nhiều nhiệm vụ công tác cần phải hoàn thành đến vậy.
Tống Sở vẫn giống như trước đây, tự giác lấy cuốn sổ ghi chép ghi lại công việc hàng ngày của Giang Bác. Đây là những gì cô đã học được từ các trợ lý khác trước đây, mặc dù Giang Bác chưa bao giờ sử dụng đến cuốn sổ này…
Trong thời gian Giang Bác làm việc, cô đã quan sát Giang Bác rất cẩn thận.
Giang Bác cảm thấy không thoải mái khi cô cứ dán mắt vào mình.
Giang Bác đỏ mặt nói: "Em nhìn anh làm gì?"
"Anh Tiểu Bác, sau này em phải quan sát anh nhiều hơn."
Giang Bác mím môi nhìn cô.
Tống Sở nói: "Em muốn viết một cuốn sách về các nhà khoa học, em muốn biết mọi người làm việc gian khổ như thế nào, còn muốn viết một cuốn sổ về thuật ngữ chuyên nghiệp."
"....." Giang Bác cúi đầu tiếp tục làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-437.html.]
"Không được sao ạ?"
"Em cứ tự nhiên."
Biết rằng con trai mình muốn làm việc quan trọng, vợ chồng Mã Lan lập tức ngừng việc giành giật máy tính và nhường nó cho Giang Bác sử dụng.
Khi Mã Lan biết con trai mình trong thời gian tới sẽ viết thứ ngôn ngữ Hoa gì đó, cả người bà đều thấy sửng sốt.
Cảm giác như mình lại bắt đầu nằm mơ.
Ngay cả khi bà không phải là chuyên gia về máy tính, bà vẫn biết ngôn ngữ C, nhưng bà chưa từng biết đến ngôn ngữ Hoa.
Nếu vậy, trong tương lai, lập trình viên trên toàn thế giới sẽ học ngôn ngữ máy tính do con trai bà sáng tạo ra sao?
Nghĩ như vậy thôi, đã cảm thấy thật phấn khích.
Lại một lần thay đổi nữa.
…
Cơn chấn động từ chiếc máy tính dần lắng xuống theo thời gian.
Nhưng tất cả mọi người trong sân lớn đều biết, toàn bộ nhà họ Tô đều không đơn giản.
Cũng may, trước đây nhà họ Tô hiếm khi gần gũi với mọi người nên cũng không có xảy ra tranh chấp gì. Hiện tại người lớn trong sân chung đều tập chung vào những đứa con của mình, không cho chúng đi trêu chọc người khác, thậm chí hai đứa nhỏ nhà họ Lôi cũng không được.
Nhưng mà Lôi Hổ và Lôi Báo không yêu cầu được chơi cùng như trước nữa, hiện tại hai anh em đã có mục tiêu của chính mình, phải thi vào trường quân đội.
Bà Lôi rất vui khi thấy sự tiến bộ của bọn nhỏ.
Giờ hai đứa con là chỗ dựa duy nhất của bà ấy trong cái gia đình này.
Còn về phần Thủ trưởng Lôi… Không đề cập đến cũng được.
Bà Lôi chuẩn bị ra ngoài làm việc, trước đây bà cũng có công việc bên quân khu. Sau này, vì để chăm sóc hai đứa con trai bà ấy mới không ra ngoài đi làm nữa.
Bây giờ ở nhà không còn gì cần bà ấy lo đến, nên quyết định đi làm trở lại.
Bây giờ bà ấy có quan hệ rất tốt với Mã Lan, vì thế thường xuyên đến nói chuyện phiếm với Mã Lan, còn nói với Mã Lan những suy nghĩ của mình.
Mã Lan sau khi nghe kế hoạch của bà ấy, lập tức ủng hộ nói: "Phụ nữ chúng ta phải có công việc của chính mình, đàn ông đều không đáng tin cậy."