Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 425
Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:54:18
Lượt xem: 8
Bà Lôi: "Tôi khá quen thuộc với chỗ này, hôm nay để tôi dẫn đường đi, đảm bảo dẫn mọi người đi ăn toàn món ngon, để Sở Sở và Tiểu Bác có một buổi sinh nhật đáng nhớ."
Lôi Hổ và Lôi Báo thấy rất ghen tị: "Sinh nhật của chúng con cũng chỉ được ăn một bát mì."
Tống Sở cười nói: "Hôm nay là sinh nhật của em và anh Tiểu Bác, các anh ăn nhiều lên, hôm nay chúng mình ăn vịt quay nhé!"
Hai anh em vô cùng hào hứng, thường ngày chúng rất ít khi được ăn vịt quay.
Đùi vịt để dành cho Sở Sở và Tiểu Bác, cánh và lườn vịt là để cho mẹ Lôi và cha mẹ Tô, còn anh em họ có thể ăn đầu vịt và m.ô.n.g vịt nha.
Hôm nay là lễ Quốc khánh nên trên phố rất nhộn nhịp.
Bà Lôi rất quen thuộc với nơi này nên đưa mọi người ra quảng trường đi dạo trước.
Bà Lôi: "Tiếc thật, trước kia còn có buổi duyệt binh rất náo nhiệt, mấy năm nay không còn tổ chức nữa rồi."
Lôi Hổ nói: "Cha con nói là do nghèo quá, không có tiền để tổ chức."
Bà Lôi cốc đầu cậu ta, nói: "Đừng nói bậy."
Tống Sở thắc mắc hỏi: "Duyệt binh là gì thế ạ?"
Lôi Hổ: "Anh biết, duyệt binh có rất nhiều người, nhiều đại bác và máy bay, còn có cả xe tăng chạy trên phố, nhìn uy phong lắm."
Lôi Báo tự hào nói: "Cha anh từng nói, đấy chính là m.á.u thịt của quốc gia khiến cho kẻ địch sợ chạy mất mật."
Tổng Sở ngạc nhiên hỏi: "Woa, vậy bao giờ mới có thể được xem ạ?"
Anh em họ Lôi đều thở dài: "Không biết nữa, nhưng tạm thời không xem được."
Mã Lan cũng thở dài, bà nhớ lại buổi duyệt binh của kiếp trước, đó mới thật sự là m.á.u thịt của quốc gia!
Những vụ khí hạng nặng tự nghiên cứu được, máy bay chiến đấu và đại bác loại mới mới thật sự là niềm tự hào của đất nước.
Không biết bao nhiêu năm nữa mới được thấy lại cảnh tượng đó.
Đi dạo ở quảng trường xong họ cùng đi đến tham quan Cố Cung, nhưng tiếc rằng Cố Cung rộng quá, đến trưa vẫn chưa tham quan xong.
Tống Sở rất thích những kiến trúc cổ này.
Dù sao cô cũng là người yêu nghệ thuật, luôn có một loại tình cảm đặc biệt với những món đồ cổ, cô nghĩ rằng có vô số câu chuyện xưa ẩn sau những kiến trúc này.
"Căn nhà như này tuyệt quá!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-425.html.]
Mã Lan nói: "Con gái à, có tốt nữa cũng là nhà của cả nước."
TBC
Giang Bác nói: "Không ai sống ở đây ạ?"
"Đương nhiên rồi, nơi đây chỉ là một di tích lịch sử."
Bà Lôi cười nói: "Cũng không hẳn là không có ai, có một số nơi cho phép vào ở nên thỉnh thoảng cũng dùng để tiếp đãi các vị khách quý."
Giang Bác quay đầu nhìn về hướng Cố Cung.
Đến trưa, bà Lôi dẫn họ đi ăn vịt quay.
Mã Lan định đưa họ đi ăn ở nhà hàng lớn nhưng bà Lôi lại dẫn họ đi vào mấy con hẻm nhỏ.
Hai bên hẻm là những khoảng sân lớn.
Tổng Sở: "Những ngôi nhà ở đây giống với những ngôi nhà lúc nãy chúng ta thấy thật ấy."
Mã Lan nói: "Đây là Tứ Hợp Viện, cũng được lưu truyền từ thời xưa. Trước kia có lẽ cũng có hoàng thất, quý tộc sống ở đây."
Tô Chí Phong cảm thấy vợ mình chính là một nhà thông thái.
Tống Sở hai mắt long lanh nhìn ngắm tường đỏ gạch ngói, khi đi qua vài hộ gia đình, còn thấy được bên trong có quần áo đang phơi, cô bèn hỏi: "Hình như có người sống ở đây."
Bà Lôi nói: "Những ngôi nhà như thế này có thể cho người ở, nhưng đây vẫn chưa phải Tứ Hợp Viện tốt nhất, mỗi viện đều có rất nhiều người sống, không ít đồ đã bị hỏng hết, sau này chúng ta cùng đi tham quan Tứ Hợp Viện không có người ở."
Tống Sở gật đầu, rất mong đợi ngày đó.
Giang Bác lại nhìn về hướng những ngôi nhà đó, nói: "Có thể mua được không?"
Tô Chí Phong và Mã Lan: "....." Con trai lại có việc muốn làm rồi.
Bà Lôi: "Những ngôi nhà này thuộc sở hữu của quốc gia, không mua được."
Lôi Hổ và Lôi Báo bật cười, cảm thấy anh Tiểu Bác tuy rất thông minh nhưng có lúc cũng đáng yêu thật đó!
Giang Bác xấu hổ.
Tống Sở kéo tay anh: "Anh Tiểu Bác không phải ngưỡng mộ người khác, nhà chúng ta cũng rất tốt mà, đủ sống rồi."
Giang Bác: "....."
Rẽ vào vài hẻm nữa mới đến chỗ ăn vịt quay, đó là một cửa tiệm nhỏ núp trong hẻm.