Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 422
Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:53:38
Lượt xem: 7
Giang Bác mím môi, anh gấp bởi vì muốn cho Sở Sở một món quà vào sinh nhât.
Anh không khỏi tự trách bản thân, vì quá tự tin về thực lực của mình nên không chuẩn bị sớm.
Căn cứ vào tình tình hiện tại, đúng ra anh nên chuẩn bị sớm trước một năm.
Tống Sở thấy anh cau mày, nghĩ đến món quà sinh nhật cho mẹ lúc trước, liền hỏi: "Anh Tiểu Bác, anh đây là… muốn làm quà sinh nhật cho em à?"
Giang Bác nhìn cô, mặt có chút đỏ, nhẹ gật đầu.
Tống Sở thấy anh gật đầu, lại cười nói: "Anh ngốc quá."
Giang Bác: "....."
"Quà sinh nhật quan trọng là ở tấm lòng, không nhất thiết phải đúng ngày nhận được quà. Quá trình anh cố gắng làm ra món quà rất quý giá, em rất vui cũng rất mong chờ. Nếu như em biết anh vì tặng quà sinh nhật cho em mà vất vả, em sẽ không vui được đâu."
Giang Bác cảm thấy trong lòng ấm áp, Sở Sở ngốc luôn biết nghĩ cho người khác như vậy.
Nhờ có mấy câu nói của Tống Sở, tâm trạng Giang Bác đã không còn lo âu như trước nữa. Mà càng chăm chỉ nghiên cứu, càng đưa ra yêu cầu cao hơn đối với bản thân.
Sau khi xử lý xong tư liệu về cây CPU, anh lại đích thân đến Sở nghiên cứu một chuyến xem tình hình công việc.
Sở trưởng Thái nhìn thấy Giang Bác đến liền lộ ra vẻ mặt chột dạ.
TBC
Bởi vì, thứ mà Giang Bác cần họ vẫn chưa làm được.
Không phải Sở nghiên cứu không để tâm, mà vì nó thực sự quá khó.
Thật ra đối với những người trong viện nghiên cứu mà nói, hôm nay làm ra được thành quả như vậy là đã rất là giỏi rồi. Trước đó, đều cần tới mấy năm mới có thể đạt được kết quả như hiện tại.
Mặc dù đã có sẵn tư liệu của Giang Bác cho, họ chỉ cần làm theo, nhưng Sở trưởng Thái biết vật này vẫn chưa đạt được yêu cầu mà Giang Bác mong muốn.
Quả nhiên, khi biết được viện nghiên cứu vẫn chưa làm xong bóng bán dẫn và con chip Giang Bác đã im lặng một lúc, anh thầm nghĩ, may mà Sở Sở không trách mình nếu không lần này lại mất mặt rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-422.html.]
"Vậy thì thôi đi."
Giang Bác thấp giọng thì thào: "Sở Sở nói không nên làm việc quá sức."
Nhưng trong mắt Sở trưởng Thái, ông ta chỉ thấy đồng chí nhỏ bỗng im lặng lúc lâu, sau đó thở dài buồn bã nói ra một câu: Vậy thì thôi đi…
Trong khoảnh khắc ấy Sở trưởng Thái cảm thấy trong lòng rất buồn, rất khó chịu.
Ông ta tự trách bản thân, tự hỏi lòng mình: "Tại sao Thủ trưởng Tô Giang Bác đã nghiên cứu hoàn thiện rồi, còn đích thân đưa hết tư liệu về kỹ thuật cho bọn họ, nhưng mà bọn họ lại không làm ra được."
Họ làm cho đồng chí nhỏ Tô Giang Bác thất vọng rồi, làm cho đứa trẻ đang trong quá trình trưởng thành buồn vì họ rồi.
Việc này có khi nào sẽ làm ảnh hưởng tới hình ảnh của quốc gia trong mắt đứa trẻ hay không? Liệu có thất vọng về quốc gia không? Có khi nào sẽ giống vài người đồng nghiệp khác, cảm thấy nước ngoài tốt hơn.
"Xin lỗi, đồng chí Giang Bác." Sở trưởng Thái nói một cách đau thương, nghẹn ngào, thêm cả hổ thẹn và chút chua xót vì cảm thấy bản thân vô dụng, cũng vì tình hình của quốc gia quá lạc hậu.
Kỹ thuật tiên tiến như vậy, tư liệu hoàn chỉnh như vậy, bọn họ lại không có đủ cơ sở để thực hiện…
Bọn họ cần bao nhiêu năm nữa mới có đủ năng lực để hoàn thành nhiệm vụ xây dựng nền móng cho đất nước đây? Bao lâu nữa mới có đủ sức ảnh hưởng giúp đất nước phát triển hơn đây?
Khóe mắt Sở trưởng Thái bỗng rơi ra một giọt nước mắt.
Giang Bác ngơ người: "... Ông sao vậy? Nghiên cứu gặp phải khó khăn gì ư?"
"Tôi không sao." Sở trưởng Thái lau nước mắt.
"Đồng chí Tô Giang Bác, cậu yên tâm, quốc gia sẽ không làm cậu thất vọng đâu. Đã nói trước 1 tháng 10 hoàn thành thì chắc chắn sẽ xong trước, đất nước chúng ta hùng mạnh hơn nhiều so với trong suy nghĩ của cậu nữa."
Giang Bác lắc đầu: "Được rồi, không cần như thế đâu." Bởi vì anh vốn dĩ không tin lời cam đoan của con người nơi này, trước đây bọn họ cũng từng nói như thế, nhưng kết quả thì…
Sở trưởng Thái đứng thẳng lưng, ngẩng đầu, ưỡn ngực: "Tôi sẽ dùng kết quả chứng minh."
Giang Bác: "..."
Anh cũng không có nhiều thời gian, còn cùng ông ta tranh cãi làm gì?