Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 421
Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:53:26
Lượt xem: 12
Tô Chí Phong nghe vậy cũng hiểu ý: "Đến lúc đấy thì muộn rồi! Hơn nữa, thức đêm sẽ không cao được. Con không cao lên, các nữ đồng chí sẽ không thích con."
Giang Bác mím môi, sau đó hỏi: "Nếu cha không cao, mọi người cũng không thích cha à?"
"Đương nhiên, nếu không phải cha lớn lên ngọc thụ lâm phong, dáng người cao ráo, mẹ con sao có thể thích cha?"
Giang Bác: "....."
Anh không muốn bị người khác chán ghét, vì vậy Giang Bác quyết định không thức đêm.
Để tiết kiệm thời gian, anh làm một cái tài liệu rồi gửi đến sở nghiên cứu để họ làm ra thành phẩm.
Giống như bóng bán dẫn và chip, đây đều là những kỹ thuật hiện có và chỉ cần nâng cấp.
Việc này rất đơn giản, trong hai ngày Giang Bác đã hoàn thành toàn bộ tư liệu, sau đó để cho Tiểu Vũ đem đến viện nghiên cứu.
Sở trưởng Thái và những người khác đã chờ từ lâu, ngay khi tài liệu vừa được đưa qua, tất cả đều bắt tay vào làm việc.
TBC
Lo lắng sở nghiên cứu sẽ gặp khó khăn, sau khi tan học Giang Bác liền đưa Tống Sở tới kiểm tra công việc.
Thấy bọn họ tập trung vào công việc không giống như lúc trước thì rất hài lòng.
"Với tốc độ này, hai ngày nữa có thể hoàn thành được rồi." Giang Bác nói, đây là thời gian anh tính toán, chỉ có thể tuân thủ nghiêm ngặt theo thời gian mới có thể hoàn thành một chiếc máy tính theo đúng kế hoạch.
Sở trưởng Thái nói: "Có cần chúng tôi giúp gì không? Chúng tôi có đội ngũ làm việc tốt nhất ở đây."
Giang Bác nghĩ cũng có lý, nếu người khác có thể làm được, anh cũng không cần làm nhiều nên nói: "Tôi muốn làm một cây CPU."
Sở trưởng Thái: "... Đó là cái gì?"
Giang Bác nhịn không được trợn trắng mắt, anh cũng biết không thể trông cậy được.
"Vẫn nên để tôi tự làm đi." Nói xong anh dẫn Tống Sở về nhà.
Tống Sở ngồi sau xe, hỏi: "Anh Tiểu Bác, bao lâu nữa mới hoàn thành ạ?”
"Không lâu nữa đâu." Giang Bác hứa hẹn.
"Em rất mong chờ nha, đã lâu rồi em không được chơi game trên máy tính."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-421.html.]
Giang Bác: "....." Không, máy tính anh cải tạo chưa sẵn sàng cho khả năng tính toán lớn như thế… Trước tiên, làm trò rắn săn mồi đi.
Mặc dù Giang Bác đã cung cấp thông tin chi tiết nhưng phòng thí nghiệm vẫn rất bận rộn.
Chỉ tài liệu thôi là không đủ, có một vài thứ, thiết bị trong phòng thí nghiệm đã quá cũ, cần phải thay đổi nâng cấp.
Ví dụ như tấm chip máy tính mới có quá nhiều mạch tích hợp so với chip thế hệ thứ hai, hơn nữa càng tinh vi hơn.
Cho nên, trước tiên phải cải tiến các thiết bị để sản xuất chip.
Do đó, phòng thí nghiệm muốn làm ra con chip, đầu tiên phải có thời gian sửa đổi thiết bị.
Điều này rất khó khăn.
Vì không có nhiều thời gian, toàn bộ phòng thí nghiệm và nhóm dự án đều rất bận rộn.
Mọi người ai cũng đều rất bận, muốn hoàn thành theo kế hoạch, sau đó máy tính của họ chắc chắn sẽ là máy tính tiên tiến nhất trên thế giới hiện tại.
Trong lúc phòng thí nghiệm bận rộn, Giang Bác cũng đang làm việc với CPU.
Cái này cần tốn sức hơn một chút, ở đây vẫn chưa có thứ này.
Ngay từ đầu Giang Bác đã biết sắp xếp của cây CPU rất rắc rối, sau khi bắt tay vào làm mới thấy còn rắc rối hơn nhiều so với tưởng tượng, bởi vì khi tính toán cây CPU cần phải phân tích được tất cả các số liệu.
Từ lúc Giang Bác nghiên cứu những tài liệu về CPU đến khi anh làm xong, gần như không có lúc nào lông mày được giãn ra.
Cũng may có Tống Sở luôn ngồi bên cạnh động viên anh, không thì anh đã sớm bỏ cuộc.
Tổng Sở rửa táo rồi đem đến cho Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, không cần vội, cứ từ từ thôi."
"Anh muốn làm xong sớm."
"Không cần vội đâu" Tống Sở khích lệ, nói: "Để đạt được thành công đều cần trải qua nhiều lần rèn giũa, mặc dù anh rất giỏi nhưng không cần đặt ra yêu cầu quá cao cho bản thân đâu."
Giang Bác lắc đầu, đối với bản thân anh yêu cầu này rất thấp rồi.
Thật sự không thể thấp hơn được nữa.
Hơn nữa cái máy tính này là vì Sở Sở mà làm, có khó thế nào cũng phải cố gắng làm được.
Tống Sở cũng gặm một miếng táo, vỗ vai an ủi anh ấy: "Anh Tiểu Bác, chúng ta từ từ làm, không cần vội. Bây giờ chúng ta gấp gáp, cũng chưa chắc khi hoàn thành có thời gian chơi đâu."