Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 413
Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:51:47
Lượt xem: 14
Trước yêu cầu của Giang Bác, viện trưởng viện nghiên cứu chỉ có thể im lặng trong ba phút.
Đây quả thật là lần đầu tiên ông ta gặp phải người chuyên gia thất thường như vậy.
Mấu chốt là người ta còn có tài hoa, nên có thể tự do phóng khoáng.
Không đề cập đến chuyện khác, chỉ cần nói đến chuyện đồng chí Giang Bác đã phát triển sản phẩm thế hệ thứ hai trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, mà viện nghiên cứu của họ vẫn đang tìm hiểu các nguyên tắc kỹ thuật của thế hệ đầu tiên...
Đây chính là khoảng cách.
Viện trưởng viện nghiên cứu chỉ có thể đồng ý với một nụ cười đồng ý: "Chúng tôi không phản đối gì cả, nhưng tôi hy vọng đồng chí Giang Bác có thể thường xuyên đến viện nghiên cứu của chúng tôi."
Tất nhiên, Tiểu Vũ lịch sự đồng ý, nhưng anh ta cảm thấy rằng điều đó về cơ bản là không thể.
Bởi vì hoàn cảnh của Giang Bác là đặc biệt, không cần phải làm các thủ tục chính thức, nhưng vẫn phải trả lương.
Vì vậy, viện đã cho anh một vị trí trợ lý, nhưng mức lương được đưa ra ở vị trí của một chuyên gia.
Bình thường không phải đi làm, muốn đi thì đi.
Sau bữa tối trước ngày khai giảng một ngày, Giang Bác thông báo tin này cho gia đình.
"Sau này, cha cứ chuyên tâm vào kỳ liên thông đại học, còn mẹ cứ chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học mới đi ạ, việc nuôi nấng gia đình cứ giao cho con."
Tô Chí Phong và Mã Lan: “...”
Giang Bác rất tự tin khi nói lời này.
Anh phát hiện thu nhập hiện tại của mình so với trong huyện cao hơn rất nhiều, hơn nữa mỗi lần công tác đều có tiền thưởng.
Đã có năng lực này tự nhiên là muốn nỗ lực gánh vác cả gia đình, để những người bên cạnh có thể sống hạnh phúc.
Cả Mã Lan và Tô Chí Phong đều không nói nên lời.
Cảm thấy chính mình làm cha mẹ rất thất bại.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-413.html.]
Nhưng lại cảm thấy đặc biệt vui mừng, con trai trưởng thành có thể san sẻ gánh nặng gia đình, họ làm cha mẹ có thể theo đuổi lý tưởng của cuộc đời.
Tuy nhiên trên thực tế bọn họ cũng không thể để con trai nuôi mình, bởi vì chỉ cần thi đậu đại học sẽ có được trợ cấp sinh hoạt, có thể tiết kiệm được chút tiền.
Cho nên lần này hai vợ chồng cũng không phản bác đề nghị của con trai, con đã lớn rồi, cần phải động viên. Cứ để cho thằng bé nghĩ rằng nó có thể nuôi cả gia đình đi, khả năng thằng bé sẽ càng có cảm giác thành tựu hơn.
Ngay cả Tô Chí Phong cũng nghĩ rằng tạm thời nhường vị trí trụ cột trong nhà, một ngày nào đó ông sẽ giành lại sau.
Mùng 1 tháng 9 chính thức khai giảng.
Giang Bác cùng Tống Sở trực tiếp đi theo Tô Chí Phong đến trường.
Bọn họ đến trường cấp ba để báo danh, còn anh em nhà họ Lôi học trường trung học quân sự tương đối gần khu quân sự. Tuy nhiên vì Tống Sở và Giang Bác, hai anh em họ cũng làm ầm lên đòi chuyển trường.
Chuyện này khiến thủ trưởng Lôi tức giận lại muốn đánh bọn họ.
"Với cái thành tích kia của các con, nếu không phải quốc gia chiếu cố, các con có thể vào cấp ba hay sao? Còn muốn chuyển trường, các con cho rằng có trường học nào chịu nhận hai đứa hả?"
Lần đầu tiên, anh em nhà họ Lôi không thể phản bác lại lời nói của cha mình.
Hai người cắn răng, tỏ vẻ nhất định phải đạt điểm cao trong kì thi, sau này nhất định phải chuyển trường.
Hai anh em đeo cặp sách, đi theo bà Lôi đến trường báo danh, lúc đến cửa cùng anh em Tống Sở tách ra, Lôi Hổ nói: "Ở trường học nếu như bị bắt nạt, về nhà nhớ nói cho bọn anh, anh sẽ đòi lại công bằng cho hai người."
Lôi Báo nói: "Đánh không lại được bọn đầu gấu, thì tìm cách chạy trước chờ bọn anh đến hỗ trợ, phải học cách rút lui có chiến lược."
Tống Sở cười khan: "Cái đó… chuyện đấy không cần đâu, đánh nhau không tốt."
Lôi Hổ nghiêm túc nói: "Không phải đánh nhau mà là không thể chịu thua kém, không khom lưng vì năm đấu gạo. Đàn ông túng một lần, liền sẽ túng cả đời."
Lôi Báo nói: "Không cần sợ, cứ làm đi."
Bà Lôi: "….." Đúng là hai tên nhóc thổ phỉ.
Di truyền nhà lão Lôi quá lợi hại rồi.