Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 410
Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:50:56
Lượt xem: 17
Điều này đem lại phiền toái cho cha mẹ bọn họ.
Người dân cả nước đang vất vả đấu tranh, lũ nhóc còn muốn đòi đồ chơi, lăn sang một bên!
Còn là loại đồ chơi biết bay, sao không muốn lên chiến trường luôn đi?
Người cha thì đánh con trai một cái, còn người mẹ thì len lén hỏi thăm mua thứ đó ở đâu, đang tính để dành tiền mua một cái cho con, người lớn khổ thì không sao, nhưng cũng không thể cho bọn nhỏ chịu khổ.
Hơn nữa, ngay cả hai đứa Lôi Hổ và Lôi Báo bị ghét bỏ kia cũng có thì sao đứa trẻ nhà bọn họ không thể có.
Tất nhiên, không thể nào hỏi thăm được, chỉ biết là đồ vật người ta tặng.
Đến nổi nơi nào bán, cũng không ai biết.
Cho nên bọn nhỏ làm nũng cũng vô dụng, bọn họ chỉ có thể đem lực chú ý hướng về anh em nhà họ Lôi và Tống Sở.
Trong sân nhà họ Tô, anh em nhà họ Lôi ngồi trên ghế, cầm bộ điều khiển từ xa điều khiển chiếc máy bay phía trên.
Tống Sở đã chơi chán rồi, đang chuẩn bị bài lên cấp ba, cho nên thứ này liền tiện nghi cho bọn họ, nhưng hai đứa trẻ vẫn bị Tống Sở hạn chế cho ra sân chơi, bởi vì lo lắng nếu ra ngoài quậy phá, sẽ phá hỏng, làm lãng phí tâm ý của anh Tiểu Bác.
Giang Bác, người đang hoàn thiện và cải tiến kỹ thuật máy bay con bướm: "....." Không quan trọng, cách càng xa càng tốt.
Anh em nhà họ Lôi đang chơi thì để ý thấy một đám trẻ con đang đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào họ.
Tất cả bọn họ đều háo hức nhìn, kèm theo một chút nịnh hót trong mắt.
Họ hoàn toàn quên đi những cuộc chiến đánh nhau trước đây, bây giờ chỉ muốn làm bạn tốt với nhóm Lôi Hổ.
"Lôi Hổ Lôi Báo, chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi đi."
"Đúng vậy, cùng nhau chơi đi."
Lôi Hổ, Lôi Báo bày tỏ không để ý bọn họ.
Trước đây một con diều cũng không cho họ chơi, còn mắng bọn họ là những đứa trẻ xấu xa, còn mắng Sở Sở của bọn họ.
Muốn hòa giải? Không đời nào! Hôm qua bạn coi thường tôi, nhưng hôm nay bạn không với nổi tới tôi.
Cả hai thu lại máy bay, vào nhà khoe với anh em Tống Sở.
Lôi Hổ nói: "Bọn họ đều muốn cùng chúng ta giảng hòa, cho nên bọn anh mặc kệ bọn họ."
Lôi Báo tức giận nói: "Đúng vậy, chúng ta không chơi với bọn họ, ai bảo trước đây bọn họ xem thường chúng ta."
Giang Bác sửa lại lời hai người: "Họ không phải muốn chơi với cậu, bọn họ muốn chơi với con bướm."
Hai anh em nhà họ Lôi: "....."
Mặc dù Tống Sở không muốn thừa nhận bọn nhỏ thực tế như vậy, nhưng cũng không khỏi thừa nhận ý kiến của anh Tiểu Bác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-410.html.]
Hai anh em cầm bộ điều khiển từ xa, không nói chuyện.
Họ cũng cảm thấy chua chát bên trong lòng, niềm kiêu ngạo vừa rồi đã biến mất.
Sở Sở và anh Tiểu Bác đã đúng, những đứa trẻ đó không đến với họ vì muốn chơi với họ, đơn giản vì bọn họ có đồ chơi.
Và món đồ chơi này lại không phải của họ, nó là do anh Tiểu Bác làm.
Nếu như anh Tiểu Bác không làm ra, bọn họ cũng chả có gì.
Tống Sở nghiêm túc nói: "Anh cả Lôi Hổ, anh hai Lôi Báo, chúng ta cùng nhau chăm chỉ học tập, trở thành người ưu tú, nhân tài ưu tú không thiếu bạn bè."
Mặc dù hai anh em nhìn rõ thực tế, nhưng vẫn không bị lời nói của Tống Sở thuyết phục.
"Không thể nào, mẹ anh nói, bọn anh tính khí giống như cha mình, cha anh tính khí như vậy, nhưng ông ấy cũng có bạn bè, hơn nữa bạn bè cũng khá nhiều."
Tống Sở nói: "Đó nhất định là bởi vì ông Lôi là người ưu tú."
TBC
“Theo bọn anh, ông ấy cũng không phải là người ưu tú?”
"… Vậy khẳng định là hai anh không tìm ra được mặt ưu điểm trên người ông."
Hai anh em khịt mũi coi thường, cha của họ là ưu tú ư? Ông không những xấu tính, còn không chú ý vệ sinh, hơn nữa luôn luôn vô lý, ưu tú ở đâu chứ?
Không thể nào!
…
Thủ trưởng Lôi có chút thất vọng khi quay về.
Ông ấy đã đi hỏi thăm cái đồ chơi biết bay kia rốt cuộc là nơi nào sản xuất, nhưng không thể tìm ra.
Theo đạo lý thì cấp bậc của ông ấy không thấp, nhưng phía trên lại giữ bí mật đối với ông ấy.
Trong lòng thủ trưởng Lôi rất chán nản, trước hết là mình không được tín nhiệm, cảm thấy lòng trung thành của mình bị người hoài nghi,thứ hai chính là trong lòng nghĩ chưa thông, vẫn còn có điểm suy tư.
Khi quay lại còn chắp tay sau lưng vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí không màng đến vườn rau quý giá của mình.
Vừa vào nhà, thấy hai đứa con trai của mình đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào mình liền hỏi. "Sao vậy, hôm nay không đi ra ngoài sao?"
Hai anh em cùng trợn tròn mắt, cảm thấy quả thật tìm không ra điểm tốt trên người ông ấy.
Bà Lôi bưng hai cốc sữa mạch nha đi ra, sắc mặt có chút không vui: "Ông về đến nhà còn khó chịu với con trai?"
“Sắc mặt của tôi không tốt?” Thủ trưởng Lôi không vui, ông ấy đã lớn tuổi rồi, còn phải bày ra khuôn mặt vui vẻ dỗ trẻ con sao?
Con trai nào mà yếu ớt như thế?
Bà Lôi không muốn nói chuyện với ông ấy: "Vào nhà đi, tôi không cãi nhau với ông, bây giờ chúng ta đã có hàng xóm mới, nên kiềm chế một chút."