Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 400
Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:17:32
Lượt xem: 19
"Ôi, cái này tôi biết, khi còn bé tôi đã ăn cái này mà lớn, lúc ấy tôi không có đồ ăn nên thường phải đi lên núi hái cái này, đã nhiều năm rồi tôi không ăn." Vẻ mặt Thủ trưởng Lôi tươi cười giống như dáng vẻ tức giận trước đó là nhìn lầm.
Bà Lôi cũng từ bên trong đi ra, mặc quân phục, vẻ mặt bà ấy vô cùng dịu dàng.
Đương nhiên bây giờ Tống Sở biết đây không phải dì nên đành phải gọi bà.
Bà Lôi cười nói: "Mọi người khách sáo quá, còn đưa thứ quý giá như thế tới đây."
Mã Lan nhìn thấy bà Lôi thì lúc này mới có thể nói chuyện bình thường: "Mấy thứ này đều là tôi hái ở quê mình, không đáng tiền, mọi người còn cho tôi rau xanh nữa."
"Đều là của nhà tự trồng, cũng không đáng tiền." Bà Lôi cười thân thiện.
Thủ trưởng Lôi đắc ý nói: "Vậy cũng không đúng, là tôi trồng. Vườn rau xanh của tôi là loại tốt nhất trong khu tập thể này của chúng ta."
Bà Lôi không muốn nói nữa, cũng bởi vì vườn rau này mà toàn bộ khu tập thể đều ghét nhà bọn họ.
Nhà người khác trồng hoa trồng cỏ, nhà bọn họ trồng rau. Không chỉ trồng rau, còn bón phân, ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác. Bản thân bà Lôi cũng cảm thấy có lỗi với người khác, nhưng ông Lôi không nghe.
Mã Lan cười nói: "Tôi cũng định làm một vườn rau xanh ở nhà, sau này có thể ăn rau ngon do nhà mình trồng ra."
Thủ trưởng Lôi vui vẻ: "Vậy không cần mọi người làm, tôi giúp mọi người trồng là được rồi. Dù sao bình thường tôi cũng không có chuyện gì làm. Haiz, bây giờ hòa bình, cũng không cần những ông già như tôi."
Tống Sở nói: "Ông Lôi, ông là anh hùng! Bây giờ là lúc hưởng thụ thành quả thắng lợi."
Lôi Hổ ôi một tiếng: "Ông ấy chỉ muốn đánh nhau mỗi ngày, một trận chiến tranh điên cuồng."
"Thằng nhóc thối!" Thủ trưởng Lôi lại muốn bùng nổ.
Lôi Hổ nói: "Nếu không phải đang ở trước mặt đàn em con mới thu nạp, con sẽ không ngoan ngoãn đứng ở chỗ này cho cha trừng mắt đâu."
TBC
Bà Lôi đỡ trán: "Đàn em cái gì?"
Lôi Báo lập tức chỉ vào Tống Sở và Giang Bác: "Chính là hai người bọn họ, về sau bọn họ sẽ lăn lộn cùng chúng con. Đến đây, trước tiên gọi một tiếng chú đi nào."
Mã Lan: “.....”
Bà Lôi tức giận suýt chút nữa ngất xỉu, bà ấy cảm thấy ông Lôi và hai tên Tiểu Lôi này đến để đòi nợ mình mà.
Bà ấy vẫn phải nhẫn nhịn không tức giận, nói chuyện với Mã Lan: "Đồng chí, cô đừng để ý, hai người này là con trai tôi, đứa lớn là Lôi Hổ mười sáu tuổi, đứa nhỏ là Lôi Báo mới mười lăm tuổi, đều vô cùng nghịch ngợm, phải nói là quậy nhất khu tập thể này." Quậy đến nỗi còn chẳng có bạn bè.
Lôi Hổ, Lôi Báo không vui, sao có thể nói bọn họ như vậy chứ, quả thật rất mất mặt!
Mã Lan đương nhiên không ngại, đứa nhỏ nhà mình vừa đến đã có thể có người chơi cùng cũng rất tốt, mặc dù hai đứa nhỏ này thật sự không đáng tin, chẳng qua Tiểu Bác nhà mình cũng không phải người chịu thiệt nên không cần phải lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-400.html.]
Bà cười nói: "Không sao, giữa mấy đứa nhỏ không cần so đo nhiều như vậy. Đúng rồi, tôi là Mã Lan, làm việc ở công đoàn công xưởng thép, chồng tôi là Tô Chí Phong làm việc ở trường cấp ba công xưởng thép. Đây là hai đứa nhỏ nhà tôi, Tô Giang Bác và Tô Tống Sở."
Thế là Lôi Hổ và Lôi Báo mới biết tên đàn em của mình.
Nhưng tại sao lại cảm thấy tên này quen tai như vậy?
Thủ trưởng Lôi cũng cảm thấy rất quen tai, xoa đầu Sở Sở: "Tên đứa nhỏ nhà cô sao lại giống tên đồng chí làm ra phân hóa học thế."
Tống Sở nói: "Chính là anh Tiểu Bác nhà chúng cháu đấy ạ."
“...”
Hiện trường yên lặng ba giây đồng hồ.
Hai anh em Lôi Hổ, Lôi Báo mở to hai mắt nhìn: "Tên Tô Tống Sở này cũng rất quen tai."
Bà Lôi nói: "Những cuốn sách trong phòng các con là ai viết?"
Hai người nhìn về phía Tống Sở.
Tống Sở hỏi: "Cuốn sách gì, cháu có viết một chút, không biết có phải là cái mọi người đọc hay không."
"?" Lôi Hổ hỏi.
"À, vậy là sách trước đó cháu viết." Tống Sở vui vẻ nói: "Các chú cũng thích xem sao?"
Hai anh em sợ ngây người, mình thu nạp đàn em kiểu gì vậy?
Một người làm phân hóa học, nghe nói rất tài giỏi, một người viết sách, toàn bộ trẻ em trong khu tập thể đều tranh nhau đọc.
Hai anh em cũng thích đọc, Lôi Hổ nói: "Tại sao cháu lại đổi phong cách, chui lỗ chó không hay sao? Tại sao muốn viết ngõ đá nhỏ."
Bà Lôi nổi giận: "Sao ngõ đá nhỏ lại không hay, đó là văn học chân chính?"
Bà ấy nhìn về phía Tống Sở, ánh mắt kia vô cùng dịu dàng: "Sách kia của cháu bà đã đọc, viết rất hay."
Tống Sở cười cười.
Thủ trưởng Lôi không thích đọc sách, nhưng ông ấy sử dụng phân hóa học, ông ấy giống như nhặt được bảo bối nhìn Giang Bác: "Đồng chí nhỏ, liên quan tới cái phân hóa học kia, ông muốn góp ý với cháu, rau trồng mà không có phân bón nhà nông sẽ không ngon, có thể cải tiến phân chút không."
Giang Bác: “.....”
Người nhà họ Lôi không nghĩ tới hàng xóm sát vách của mình lại là người không đơn giản như thế.