Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 382
Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:11:44
Lượt xem: 13
Thầy có thể nghĩ thông là tốt, đi thủ đô cũng là chuyện tốt, nhiều người muốn có cơ hội này mà không được đấy. Đừng nói là thủ đô, tỉnh thành cũng không thể đi được.”
Tô Chí Phong nói: “Tôi vẫn cảm thấy, người ta nhắm vào con trai của tôi mà tới, tôi chỉ là nhân tiện được hưởng ké.”
“Cái gì mà hưởng ké? Tô Chí Phong thầy kém hơn ai? Phải làm thật tốt, để các đồng chí ở thủ đô biết được người đi ra từ huyện Bình An nhỏ bé của chúng ta cũng có năng lực, không phải là đồ bất tài, càng hổ thẹn thầy càng phải nổ lực.”
Điều mà Tô Chí Phong nghĩ trong lòng là, nếu đi đến thủ đô, ông vẫn phải tìm cơ hội để học chuyên sâu. Dù sao ở thủ đô có rất nhiều trường đại học, cũng không cần phải xa gia đình.
Nếu như đợi vài năm nữa, thật sự sẽ phải vào đại học cùng con trai và con gái.
Hình ảnh đó không đẹp.
Bên công xưởng thép, Mã Lan nói với Xưởng trưởng Cao về chuyện mình phải đi.
Xưởng trưởng Cao đang nghiên cứu chiếc xe của bà.
Sáng sớm hôm nay, lúc Mã Lan đi tới công xưởng thép đã gây ra một trận xôn xao, Xưởng trưởng Cao nhìn thẳng vào chiếc xe không dời mắt, đã qua một lúc lâu vẫn còn nhìn chằm chằm.
Nghe Mã Lan trả lời, Xưởng trưởng Cao rất vui mừng nói: “Chính là tinh thần này, chúng ta chính là một viên gạch của tổ quốc, nơi nào cần thì chuyển tới nơi đó. Chẳng phải đất nước đang dựa vào thế hệ chúng ta để đặt nền móng sao, nếu không thế hệ sau sao có thể xây dựng được?”
Mã Lan nghĩ cũng đúng, thật ra khổ nhất không phải là thế hệ bọn họ, mà là thế hệ trước. Lúc đó vừa mới xây dựng đất nước, mới thực sự có rất nhiều việc cần phải làm ngay, cái gì cũng không có, chỉ có một mảnh đất hoang tàn trước mắt.
Còn vô cùng loạn lạc, an ninh trật tự cũng rất kém, lúc đấy đúng là phải chỉnh đốn từng chút một.
Nếu không phải vì lo lắng cho các con, bản thân bà rất vui lòng trở thành một viên gạch của tổ quốc.
Sau khi Xưởng trưởng Cao và bà nói chuyện xong, lại nhìn về hướng chiếc xe: “Làm sao mới có thể làm được một chiếc như này a?”
Mã Lan nói: “Có lẽ không bao lâu nữa thôi sẽ được sản xuất hàng loạt, đến lúc đó công xưởng thép của chúng ta cũng nên trang bị một chiếc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-382.html.]
“Đúng vậy, nhất định phải trang bị chiếc xe này.” Đề nghị này của Mã Lan thật sự rất hợp với cách nghĩ của Xưởng trưởng Cao, đúng là làm người ta liếc mắt một cái liền thấy thích, người thường xuyên đi khắp nơi họp hành, thị sát như ông ta, nên đi xe như thế này. Đi xe Jeep nhiều rất chán, tốn chi phi xăng dầu lại còn phải sắp xếp tài xế, đâu giống như xe này, ông ta muốn đi đâu thì đi.
Vì Mã Lan sắp rời đi, nên Xưởng trưởng Cao bố trí người tiếp nhận công việc thay bà.
Vì vậy cùng với tin Mã Lan có xe mới, còn có tin Mã Lan sắp đi.
Mã Lan phải đi thủ đô rồi!
Từ Mỹ Lệ nghe được thông tin, vội vàng chạy đến văn phòng Xưởng trưởng tìm Mã Lan hỏi: “Nghe nói thím phải đi?”
Mã Lan gật đầu: “Vẫn đang chuẩn bị, tối hôm nay sẽ tới nói với cha mẹ một tiếng.”
“Ôi trời ơi, sao lại đột ngột như vậy?” Từ Mỹ Lệ kinh ngạc, còn tưởng rằng thông tin này không đúng.
Nghĩ tới Mã Lan và những người khác phải đi, trong lòng Từ Mỹ Lệ bỗng nhiên chua xót.
Ánh mắt nhìn Mã Lan đã bắt đầu đỏ hoe.
Mã Lan: “… sao vậy?”
“Không nỡ rời xa mọi người…” Từ Mỹ Lệ bắt đầu gạt nước mắt, nghĩ đến sau này sẽ không còn gặp mặt, ít đi một người nói chuyện, thì trong lòng rất buồn.
Trong lòng bà ta rất hối hận, sao trước kia không đối xử với Mã Lan tốt hơn một chút.
TBC
Đều là người một nhà, cần gì phải chĩa mũi nhọn vào Mã Lan.
Mã Lan vỗ vai bà ta: “Không sao, sau này mọi người thường đến thủ đô thăm chúng tôi, hoặc là chúng tôi về thăm mọi người.”
“Đúng rồi.” Từ Mỹ Lệ đột nhiên sững sờ: “Mọi người đi thủ đô, vậy ở đó nhà chúng ta có người thân rồi, về sau có thể đi thủ đô thăm người thân. Tôi nghe nói ở thủ đô rất vui, còn có đồ ăn ngon.”