Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 379
Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:11:01
Lượt xem: 12
Tống Sở nói: “Đúng, cha mẹ đều rất ưu tú.”
Mã Lan nói: “Đừng nói mẹ và cha con, con và Tiểu Bác cũng được nhận vào trường trung học ở Thủ đô.”
Tống Sở: “.....”
Ngược lại Giang Bác không chống cự như trước kia, dù sao Sở Sở và cha mẹ cũng đều ở cùng nhau, nên anh ở chỗ nào cũng được.
Dĩ nhiên Tống Sở không muốn đi, mẹ nói rồi, bên đó rất lạnh, mẹ cô sợ lạnh. Nhưng công việc của cha mẹ đều điều đi, vậy chắc chắn họ phải đi, bản thân cô và anh Tiểu Bác cũng như thế, không thể cản trở cha mẹ.
Trong lòng Tô Chí Phong và Mã Lan không thể bày tỏ điều trong lòng.
Không nghĩ bên trên lại có động thái như vậy, nếu họ không đồng ý, khoan nói đến vấn đề công việc của bản thân, hai người sẽ cản trở việc học hành của các con mình, dù sao con họ cũng được đặc cách tuyển chọn. Hơn nữa với tư cách là một công nhân, một giáo viên, một người trưởng thành, đương nhiên hai vợ chồng không thể bốc đồng vì mục đích cá nhân mà không tuân theo sự bố trí, khắp nơi trên cả nước tìm không ra một đồng chí nào làm như vậy. Những người công nhân dầu mỏ phải đi đến biên cương khai thác, gian khổ như vậy, chẳng phải vẫn can tâm tình nguyện đi sao?
Thật ra Huyện trưởng Lữ cũng không muốn chia tay gia đình họ, Giang Bác ở huyện Bình An đem lại cho bọn họ nhiều lợi ích như vậy mà.
Cái khác không nói, chỉ riêng vật liệu thép, đã cho rất nhiều người dân ở huyện Bình An có việc làm.
Mà phân bón hóa học càng làm cho các thành viên công xã không còn đói nữa.
Nhưng người tài như Giang Bác không thể luôn đợi ở đây, thế giới sau này của Tiểu Bác rất lớn.
“Thông báo trước cho mọi người, cũng là để cho mọi người có cơ hội chuẩn bị, tôi cảm thấy đây là một chuyện tốt. Tiểu Bác giỏi như vậy, không thể lãng phí, cho dù không làm việc, nhưng tiếp xúc nhiều với các chuyên gia, chắc chắn sẽ càng tiến bộ. Còn Sở Sở, ở đó có thể giao thiệp được với nhiều người có học vấn hơn, cái gì mà Hoa Đại, đại học của thủ đô, đều là những thành phần tri thức kì cựu. Mọi người cũng vậy, còn trẻ, không thể ở mãi chỗ này được.”
Cả nhà không ai nói gì.
Thật ra đối với cả nhà mà nói, quan trọng nhất là không rời xa nhau. Về việc có đi khỏi huyện Bình An hay không, thật sự họ không nghĩ tới.
Dù sao trước kia cũng luôn lo lắng Tiểu Bác bị điều đi, hoặc là lo Sở Sở bị Tô Văn Lệ tìm cách đưa đi, thậm chí Tô Chí Phong còn nghĩ đến nếu các con rời khỏi đây, ông sẽ đi theo, chỉ có Mã Lan vì trong lòng sợ hãi với những chuyện ở tương lai nên mới hơi chống cự.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-379.html.]
Trên thực tế, đối với những người trẻ tuổi như họ mà nói, ai mà không muốn có một cuộc sống tốt hơn.
Mã Lan hỏi các con: “Các con cảm thấy thế nào?”
Giang Bác nói: “Sở Sở nghĩ thế nào?”
Tống Sở nói: “Mọi người ở đâu con ở đó, con không muốn rời xa mọi người.”
Giang Bác nói: “Con cũng nghĩ như vậy.” Thật ra anh vẫn còn nhớ Sở Sở muốn ăn vịt quay thủ đô và kẹo hồ lô, hơn nữa bên đó có rất nhiều đồ ăn ngon.
Huyện trưởng Lữ nói nhỏ: “Nghe nói, đây là chuyện các lãnh đạo lớn đều biết.”
Mã Lan: “…..”
Mã Lan nhỏ tiếng nói: “Không phải muốn đưa Tiểu Bác chúng tôi tới phòng thí nghiệm chứ, đứa trẻ nhỏ như vậy đã không có tự do, chúng tôi không thể nhẫn tâm như vậy.”
Huyện trưởng Lữ: “Không phải thông báo nói đi học trung học sao, không phải tới phòng thí nghiệm, lãnh đạo lớn sẽ không lừa mọi người đâu.”
Mã Lan cảm thấy cũng đúng.
Nếu đã như vậy, thì không còn gì để lo lắng nữa.
Bà quyết định rồi, lần sau nếu lãnh đạo lớn lại tặng chữ cho con trai bà, nhất định phải mời lãnh đạo lớn viết một câu – Gia đình Tô Giang Bác đều là đồng chí tốt.
Vào buổi tối, mọi người tổ chức một cuộc họp nhỏ, cuối cùng quyết định nghe theo sự bố trí của phía trên, tiến về thủ đô.
Ngày hôm sau, quà của lãnh đạo lớn cũng đến rồi, hơn nữa còn đến từ sáng sớm.
Tống Sở và Giang Bác mang cặp sách trên lưng, khi chuẩn bị mở cửa ra ngoài, liền nhìn thấy đồng chí lần trước đưa tin đứng ở bên ngoài.