Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 377
Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:10:23
Lượt xem: 7
Thấy Mã Lan không nói gì, Tống Sở nói: “Mẹ, có được không ạ?”
“Được, tất nhiên là được.” Mã Lan gượng cười.
Tống Sở lại hỏi Tô Chí Phong, tất nhiên Tô Chí Phong cũng cảm thấy được: “Sở Sở đúng là mang vinh quang về cho chúng ta.”
Tống Sở vỗ vỗ Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, có phải em càng ngày càng giỏi không?”
“Rất giỏi.” Giang Bác cười gật đầu.
Nhìn người nhà vô ưu vô lo như vậy, Mã Lan hơi ngưỡng mộ, không biết mới là điều vui nhất.
Bỏ đi, không lo lắng nữa, dù sao nhà bọn họ ở trong huyện cũng rất tốt, lại quen biết lãnh đạo nơi này, về sau nếu thật sự có xảy ra chuyện gì cũng không sao. Hơn nữa, chẳng phải chúng ta còn có lãnh đạo lớn sao?
Trong lòng Mã Lan vui vẻ trở lại.
Chỉ cần ở huyện Bình An, nhất định sẽ tốt.
Giữa tháng năm, sách của Tống Sở lên kệ.
Trước ngày sách lên kệ, cô nhận được sách gửi tặng bên nhà xuất bản gửi tới.
Cô vui mừng cầm sách chạy sang nhà hàng xóm.
“Bà nội Lâm, sách của chúng ta xuất bản rồi.”
Giang Bác đi theo phía sau.
Lúc này bà lão Lâm đang ngồi trên ghế tựa, nhìn thấy Tống Sở chạy sang, trên mặt nở ra nụ cười.
“Nhanh vậy sao?”
Tống Sở tươi cười nói: “Nhà xuất bản nói cuốn sách này viết hay, nên ra sức giới thiệu. Cháu mang cho bà hai quyển, bà có thể đọc một quyển, cất một quyển.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-377.html.]
Bà lão Lâm vội vàng lấy kính viễn thị của mình ra, xem một cách cẩn thận.
Mặc dù bà lão là phụ nữ ở xã hội cũ, nhưng cũng biết đọc biết viết, hơn nữa còn có học thức.
Lật phần đầu của tác phẩm, mới chỉ xem vài chương, liền có một cảm giác hài lòng.
Từ sau khi sinh bệnh, sức khỏe của bà lão không như trước, cảm thấy mình như một người tàn tật, không ngờ vẫn còn làm được chuyện có ích.
“Đúng là viết rất hay.”
“Tiếc là bà nội Lâm không cho cháu viết về bà, nếu không cháu còn muốn đi sâu hơn nữa.”
TBC
“Bà không có gì để viết, bà chỉ là một người kể chuyện, sau này bà sẽ kể cho cháu nhiều chuyện hơn.”
Tống Sở vui vẻ gật đầu, cô cảm thấy làm nhà văn cần phải nghe nhiều câu chuyện hơn.
Cuộc đời của mỗi người là một quyển sách, cô muốn viết vô số cuốn sách và đời người.
Sau khi quyển sách này lên kệ, mặc dù không được yêu thích như những văn học thiếu nhi trước đó, nhưng sức hút của nó rất lớn.
Đặc biệt là một số thanh niên trí thức, sau khi xem xong, có rất nhiều người tìm đến ngõ đá này, muốn biết bà cụ mù trong ngõ đá, rốt cuộc có đợi được người con trai đi lính vào ba mươi năm trước hay không, muốn biết miệng giếng nước trong ngõ nhỏ có thể thực sự chiếu sáng mặt trăng, nước giếng có thật sự ngọt. Còn muốn biết cái nhà bên cạnh cây liễu, vì chiến tranh mà ly tán có đoàn tụ được với nhau không.
Vô số thăng trầm ly hợp xảy ra trong ngõ đá này, phía sau mỗi gia đình, đều có phác họa của một đoạn thời đại.
Bọn họ hoặc vì chiến tranh loạn lạc mà ly tán, hoặc là vì bảo vệ quốc gia mà rời xa cha mẹ không chút do dự, người già với mái tóc trắng xóa chờ đợi con quay về, vô số trẻ nhỏ trải qua khói lửa chiến tranh năm đó nay đã trở thành người lớn.
Từ trong cuốn sách này, từ những trải nghiệm của những con người bình thường này, mọi người mới thật sự cảm nhận được những gian khổ của thời kỳ chiến tranh loạn lạc, đồng thời cũng cho mọi người cảm nhận được sự hòa bình và tĩnh lặng quý giá biết bao.
Một số bạn trẻ luôn muốn truy tìm xem ngõ đá này rốt cuộc ở đâu, muốn biết kết cục cuối cùng của những người trong câu chuyện này.
Tiếc là ngõ đá này, tác giả không nói là ở đâu, hơn nữa tên quận huyện đều được biên soạn lại, khiến cho họ không có cách nào tìm được nơi này.
Người dân địa phương của huyện Bình An lại biết có một con ngõ như vậy, nhưng rất ít người có thể nghĩ tác giả tới đây và viết về ngõ đá của họ, chỉ cảm thấy đây là sự trùng hợp. Dù sao khi bọn họ tới tìm kiếm, cũng không tìm được bất kỳ dấu vết nào.