Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 376

Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:10:08
Lượt xem: 14

Tô Văn Lệ mỉm cười gật đầu: “Bây giờ cháu đã là một tác giả chân chính, quyển sách này của cháu sẽ được trưng bày tại hội nghị văn học của tỉnh, lúc đó còn có thể tiến hành bình chọn.”

Mắt Tống Sở sáng lên: “So sánh cùng người khác?”

“Ừm, cháu có tự tin không?”

“Không có, nhưng cháu rất vui.” Tống Sở nói thẳng.

Tô Văn Lệ: “…..”

Cô ấy cười xoa đầu Tống Sở: “Cần phải có tự tin, việc sáng tác không phải cứ lớn tuổi mới đạt được thành tựu, còn phải có tài năng. Cháu là đứa trẻ có tài năng nhất mà cô Út từng gặp, cháu là một thiên tài.”

Tống Sở được khen đến mức lâng lâng.

Cô cũng là một thiên tài, cũng giống như anh Tiểu Bác nhỉ?

“Nhưng cháu không thông minh như anh Tiểu Bác.” Lợi hại như anh Tiểu Bác mới là thiên tài.

Tô Văn Lệ nói: “Không giống, Tiểu Bác giỏi ở khía cạnh khoa học tự nhiên, còn cháu là khoa học xã hội, thiên phú của mỗi người không giống nhau, Sở Sở, cháu phải có tự tin. Cô Út tin, sau này cháu sẽ trở thành một ngôi sao sáng trong nền văn học. Cô sẽ đào tạo cháu thật tốt, đợi cháu tới tỉnh học đại học, cô sẽ giới thiệu một số tác giả khác cho cháu làm quen, cháu còn có thể xin gia nhập hiệp hội văn học của tỉnh, sau này sẽ quen biết được nhiều tác giả khác hơn.”

Tống Sở thử tưởng tượng cuộc sống như cô nhỏ nói, cảm thấy thật sự rất ý nghĩa và đặc sắc.

Cả nhà họ Tô dùng cơm ở nhà chồng Tô Văn Lệ, sau đó mới cùng nhau đi dạo phố. Khi rời đi Văn Văn khóc như mưa, ôm chân Tống Sở không buông.

Giang Bác cực kỳ khó chịu, thầm nghĩ, lần sau tới gặp tên nhóc này sẽ làm cho nó một món đồ chơi, đỡ phải lúc nào cũng quấn quít lấy Sở Sở.

Còn ôm cổ chân cô nữa chứ, quá trẻ con rồi.

Trẻ con đúng là loại sinh vật phiền phức nhất.

Cuối cùng vẫn là Tống Sở dùng kẹo mạch nha dỗ dành, đứa nhỏ mới nước mắt lưng tròng từ biệt cô.

Tống Sở: “…..” Đây là tình cảm keo sơn gắn bó gì đây .

Sau khi rời khỏi nhà cô Út, Tống Sở muốn cùng Giang Bác đi mua quà cho mẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-376.html.]

TBC

Bởi vì quà anh Tiểu Bác muốn tặng cho mẹ trước đó chưa hoàn thành kịp, nên phải chuẩn bị lại. Dù vậy, trong lòng Giang Bác vẫn rất khó chịu, cảm thấy kế hoạch hoàn mỹ của bản thân bị làm rối tung lên. Hiếm khi anh nỗ lực làm xong sớm như vậy, nhưng lại bị người khác cản trở.

Mã Lan vì không muốn con trai thất vọng, liền đưa ra một yêu cầu, bà hy vọng có một tấm hình chụp chung, như vậy, sau này lúc nào bà cũng có thể lấy ra khoe với mọi người.

Tống Sở và Giang Bác vô cùng hợp tác đến tiệm chụp hình, hai người thay bộ quân phục nhỏ, còn đội mũ.

Bình thường Giang Bác đều mặc quần áo thường hoặc là mặc áo sơmi, chưa từng mặc quân phục. Lúc này mặc lên người, rất có cảm giác anh hùng, ngay cả Tống Sở cũng giống như một cô chiến sĩ nhỏ.

Nhiếp ảnh gia không ngừng khen ngợi: “Hai đứa bé được nuôi dưỡng thật tốt, rất xinh đẹp. Tới đây tới đây, dựa gần một chút để thể hiện ra tình cảm anh em thân thiết.”

Giang Bác nghe nói như thế, mặt hơi không vui.

Tống Sở thì cười hì hì nhón chân lên, tay ôm cổ anh, cùng anh kề đầu nhau, cười tươi như một đóa hoa.

Giang Bác: “…..”

Ảnh không có ngay nên cả gia đình đi dạo cửa hàng bách hóa một vòng trước, lúc quay lại mới nhận ảnh.

Trong ảnh, mặt Giang Bác đỏ giống thư thoa son, ánh mắt long lanh nhìn vào ống kính, Tống Sở lại cười như một mặt trời nhỏ.

Vẻ mặt rõ ràng khác nhau, nhưng lại hài hòa đến không ngờ.

Mã Lan cười nhận xét: “Tiểu Bác nhà chúng ta giống như bị em gái quấn lấy, không còn cách nào khác chỉ có thể giống như một người anh nhỏ bất lực thỏa hiệp.”

Tống Sở nói: “Anh Tiểu Bác đối xử với con tốt nhất.”

Giang Bác mím môi mỉm cười.

Khi quay về, là đi chuyến xe buýt cuối cùng. Tống Sở đã rất mệt, nhưng vẫn muốn kể với cha mẹ về những lời cô nhỏ nói.

“Mẹ, cô Út nói con có thể tham gia Hiệp hội Văn học, trở thành tác giả chân chính. Mẹ, con rất vui.”

Mã Lan nghe vậy trong lòng cũng rất vui, nhưng lo lắng theo đó mà đến. Con gái thỉnh thoảng viết sách thì được, nhưng thật sự đi vào con đường này không tốt cho lắm.

Bà nghĩ đến chuyện ba năm sau, trong lòng hơi lo lắng, làm nhà văn, con gái có bị ảnh hưởng hay không.

Loading...