Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 373
Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:09:26
Lượt xem: 7
Những kỹ thuật này phải trải qua từng nghiệm chứng, đương nhiên không nhanh như vậy.
Thế nên Giang Bác ở nhà đợi nhiều ngày, chớp mắt sắp tới sinh nhật mẹ rồi, xe điện kia vẫn chưa có tin tức gì nên anh liền đi hỏi Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ tuy rằng vẫn luôn liên hệ với bên phía thủ đô, nhưng chỉ là báo cáo tình hình an toàn của anh ở huyện Bình An, đối với tình hình bên phía thủ đô không nắm rõ, càng không phải nói đến vấn đề biết cái gì mà xe điện hay không, đến cả Chu Đại Sơn càng không biết.
Giang Bác lại hỏi Huyện trưởng Lữ.
Huyện trưởng Lữ: “... Chuyện lớn của quốc gia, bác chỉ là Huyện trưởng, thật sự không biết gì hết.”
Giang Bác tức giận đến mức sắp mất bình tĩnh: "Vậy ai biết? Xe điện rốt cuộc có làm không?”
TBC
Huyện trưởng Lữ khụ khụ vài cái: " Tôi thấy thế này, nhất định là chưa làm xong, tuy rằng bác không hiểu cái gì về nghiên cứu khoa học, nhưng cháu xem, chỉ một cái động cơ thôi đã phải trải qua vô số lần kiểm nghiệm trong phòng thực nghiệm đạt chuẩn rồi mới có thể chính thức sản xuất, mà để sản xuất động cơ còn phải điều chỉnh máy công cụ, huấn luyện công nhân, đều phải cầu thời gian, huống chi là cái xe điện kia lại là vật mới, khẳng định càng phải từ từ.”
Giang Bác: “…..” Sao anh có thể quên mất hiệu suất sản xuất của thời đại này rồi a?
Biết được sự thật, Giang Bác đã từ bỏ hy vọng đối với chuyện mình sẽ nhận được món quà đáp lễ, tâm trạng vô cùng buồn bực.
Ngược lại sách mới của Tống Sở xuất bản rồi.
Lần này Tô Văn Lệ dành thời gian hai ngày để tỉ mỉ thưởng thức quyển sách này, sau khi xem hết, mãi không có cách nào lắng lại được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-373.html.]
Dường như cùng với người trong ngõ đá kia, giống như đã trải qua một thời kỳ biến thiên, có phiền muộn, cũng có cảm động, bao trùm lên đó chính là sự mong chờ đối với xã hội mới.
Bởi vì cảm xúc bị ảnh hưởng, Tô Văn Lệ cũng chưa liên hệ với Tống Sở, sau khi cô ấy ổn định lại, lập tức chia sẻ với Tổng biên tập bản thảo mới này: "Quyển sách này không nên xuất bản thành sách báo nhi đồng, nó là một tác phẩm văn học thật sự có thể khiến con người ta cảm động.”
Quả thật, hiệu quả dưới ngòi bút của Sở Sở chắc chắn không thể bằng những nhà văn lớn có kinh nghiệm, nhưng câu chuyện dưới ngòi bút của cô đã đủ để bù đắp vào những thứ còn thiếu.
Trước kia Tổng biên vẫn luôn cho rằng Tống Sở thích hợp viết văn học thiếu nhi, sau khi nghe Tô Văn Lệ giới thiệu cho ông ta cũng bắt đầu đọc.
Đọc cũng mất hai ngày, sau khi đọc xong, lập tức đập bàn: "Xuất bản, đầu tháng 5 xuất bản lên kệ.”
Tô Văn Lệ lập tức gọi điện thoại báo tin tức tốt này cho phía bên huyện, còn mời cả nhà Tống Sở tới tỉnh chơi, muốn cùng Tống Sở nói chuyện một chút về quyển sách này.
Tống Sở vốn dĩ không muốn đi, lo gây thêm phiền toái cho gia đình, có điều bởi vì nghỉ lễ 1/5, nên Mã Lan vẫn quyết định nghỉ ngơi một ngày, nhân dịp có cơ hội này mang con gái con trai đi tỉnh thành chơi, gia đình họ đã rất lâu không ra ngoài chơi rồi. Bà còn hỏi qua Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn, xem thử có vấn đề gì hay không. Hiện tại gián điệp trong tỉnh và huyện gần như đã xử lý xong, những gián điệp vẫn đang ẩn trốn cũng không có cách nào liên hệ được với người bên ngoài. Mất đi dây chuyền gián điệp, giống như ruồi mất đầu vậy, đến chính bản thân cũng khó giữ nổi, cho nên sẽ không có hành động gì. Nếu thật sự gặp một số tình huống nguy hiểm đến tính mạng, vậy không phải còn hai bọn họ sao? Tác dụng của nhân viên cảnh vệ chính là vì làm cho người được bảo vệ có thể tự do hoạt động.
Chu Đại Sơn còn khuyên Mã Lan: "Đồng chí Mã Lan, không cần vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, phải biết cái ác không thể thắng chính nghĩa. Không thể bởi vì một bọn tiểu nhân xấu xa, khiến cho mình mất đi sự tự do.”
Tiểu Vũ vỗ vào vị trí đặt khẩu s.ú.n.g của mình : "Hơn nữa chúng ta còn có cái này.”
Mã Lan liền yên tâm trở về tuyên bố tin tức này.
Tống Sở vui vẻ không thôi.
Giang Bác thì có chút không vui vẻ.