Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 364
Cập nhật lúc: 2024-10-03 12:15:26
Lượt xem: 11
Thầy thợ mộc vẻ mặt mất hứng, cảm thấy Mã Lan và những người khác không quan tâm đúng mức đến bức tranh. Leo lên chiếc xe đạp của Mã Lan, ông ta đi đến nhà xưởng rồi lấy ra những bảo bối quý giá của mình.
Đây là thứ ông ta vô tình nhặt được ở khu tái chế rác thải.
Những người không kinh doanh gỗ hiện nay không biết loại gỗ này quý như thế nào, những người giàu đều cất giấu những thứ này, chỉ có một số người ăn chơi phá của mới xem thứ này như phế phẩm mà bán.
Thợ mộc cẩn thận làm một bộ khung khảm, còn điêu khắc năm cánh sao lên đó.
Thành phẩm làm ra đẹp hơn rất nhiều so với suy nghĩ của Mã Lan.
Treo lên tường, nó thực sự trở thành một tác phẩm nghệ thuật.
Người thợ mộc hài lòng nói: "Lúc này mới xứng với bức tranh thư pháp này.”
Mã Lan cũng cảm thấy đẹp, muốn cho ông ta thêm chút tiền: "Không cần, chuyện này không thể nói đến tiền bạc, tôi đã rất vinh hạnh.”
Thầy thợ mộc khoát tay, ngay cả tiền công đã nói lúc trước cũng không cần.
Khi loại việc này được thực hiện lén lút, dù nhiều hay ít cũng phải kiếm thêm một chút, tuy nhiên, hiện tại thì điều này thật đáng xấu hổ. Bình thường thì quên đi, làm việc này trước bức tranh thư pháp của một vị lãnh tụ vĩ đại, với tư cách là một thợ mộc của giai cấp công nhân, anh ta cảm thấy rất đuối lý.
Mã Lan: "…..” Có vẻ nhận thức tư tưởng của bà vẫn chưa đủ cao. Không đạt đến được cảnh giới này.
Buổi tối, cả nhà đứng bên bức tường phòng làm việc, ngắm nhìn bức tranh.
Tô Chí Phong thở dài: "Thật đáng tiếc, anh không còn là thiếu niên nữa.”
Mã Lan nói: "Không sao, anh vẫn là một lão thiếu niên, cố gắng hết sức vì đồng nhân dân tệ.”
TBC
Tô Chí Phong: "…..”
Mã Lan: "… Khụ khụ khụ, em nói là vì người dân.”
Tống Sở che miệng cười khúc khích, sau đó nhìn Giang Bác nói: "Anh Tiểu Bác, cố lên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-364.html.]
Chuyện này hai vợ chồng cũng không rêu rao khắp nơi, nhưng thợ mộc kia vừa vào trong xưởng đã lan truyền, càng truyền càng rộng, thành ra rất nhiều người biết.
Tô Chí Cường và Từ Mỹ Lệ đều là người xưởng thép, tất nhiên cũng nghe được tin tức này, Tô Chí Cường nói: "Tết Nguyên Tiêu nhà mình tụ họp ở nhà chú Ba đi, nhà chúng ta mang theo đồ ăn đến, chuyện này ba mẹ nhất định sẽ đồng ý.”
Vì thế đến ngày Tết Nguyên Tiêu, ông bà nội Tô và hai nhà còn lại đều đến nhà của Mã Lan.
Hiệu trưởng Tô kích động nhìn bức tranh thư pháp, sau đó dẫn theo cả nhà cháu trai và con trai cùng nhau ngồi xem.
Đầu tiên sử dụng ngôn ngữ chuyên ngành để khen ngợi từ này, từ này được viết tốt như thế nào hoành tráng uy nghiêm làm sao, sau đó hỏi con cháu: "Các cháu có biết từ này mang ý nghĩa gì không?”
Tô Bảo Cương hiện tại cũng được coi như một thiếu niên có học: "Cháu biết, đây là nói thiếu niên chúng ta càng mạnh mẽ, đất nước sẽ càng hưng thịnh.”
Hiệu trưởng Tô gật đầu: "Cho nên các con đã biết mình học vì cái gì chưa?”
Khuôn mặt của những đứa trẻ đỏ bừng.
Họ học để sau này khỏi phải học.
Tô Bảo Lượng ngượng ngùng hỏi: "Ông nội, thế nào mới được coi là mạnh mẽ, có giống như Tiểu Bác không?”
Tống Sở nói: "Trở thành tiến sĩ sẽ được coi là mạnh mẽ.”
Hiệu trưởng Tô cười nói: "Nói như vậy cũng không sai, tất nhiên, cũng không nhất thiết phải trở thành tiến sĩ, chỉ cần là thi đại học, vào đại học, xây dựng quê hương trở nên tốt đẹp.”
Tô Bảo Cương lập tức nói: "Vậy chúng cháu vẫn nên làm tiến sĩ thì hơn.” Làm tiến sĩ có thể làm cho đất nước phát triển, còn có thể không cần học tập, một mũi tên trúng hai đích.
Những đứa trẻ khác cũng gật đầu: "Đúng đúng, chúng ta vẫn nên làm tiến sĩ.”
Hiệu trưởng Tô rất vui khi nghe điều đó.
“Bọn nhỏ nhà họ Tô chúng ta, quả nhiên đều có ý chí, đời sau so với đời trước càng mạnh hơn, so với cha các cháu mạnh hơn nhiều.”
Đứng sau ông cụ là ba người cha.
Đặc biệt là Tô Chí Phong, quả thực một lời khó nói hết. Nghĩ đến ông nội Tô nếu biết nguyên nhân thật sự khiến đám nhóc này muốn làm tiến sĩ, còn không phải sẽ tức giận mà ngất luôn sao?