Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 362

Cập nhật lúc: 2024-10-03 12:15:00
Lượt xem: 11

Hai người, một người xách theo một cái đầu cá lớn... đồng chí Lý Tứ Hỷ thì bày ra toàn bộ hành động keo kiệt bủn xỉn, tỏ vẻ muốn ăn thịt cá liền mang theo bọn trẻ về ăn, bảo bà bù vào cho nhà chồng của con gái, đó là điều không thể, có một nồi canh đầu cá hầm là được rồi...

Bên phía Mã Lan cũng xách theo dưa muối mà hai người đưa, Mã Cúc Hoa còn tự hào nói: "Muốn ăn thì cho người đưa thư, bây giờ điều kiện tốt rồi, nhà chị không thiếu cái này.”

Mã Lan trèo lên xe đạp: "Được, em sẽ không khách sáo với chị.”

Mã Quế Hoa nói: "Trên đường đi chậm một chút.”

“Biết rồi ạ.”

Tống Sở ngồi ở phía sau mẹ: "Dì cả dì hai, mọi người sau này muốn tới huyện chơi, thì nhớ mang cả nhà cùng nhau tới chơi nhé.”

“Được.”

Mã Quế Hoa và Mã Cúc Hoa còn chưa đồng ý, Lý Tiểu Bảo liền bắt đầu ồn ào.

Trước kia nó luôn muốn đi huyện chơi, mẹ nó chưa bao giờ dẫn nó đi. Bây giờ chị Sở Sở mời nó rồi, nó liền có thể đi rồi.

Những đứa nhỏ khác đều có vẻ mặt mong chờ.

“Đi gì chứ, trong núi lớn như vậy còn chưa đủ cho con nghịch à?” Mã Cúc Hoa nhéo lỗ tai của con trai, nhưng không dự định đi. Trong huyện cái gì cũng phải dùng tiền, đi rồi không biết sẽ ăn hết bao nhiêu đồ của nhà họ Tô nữa, người nông thôn như bọn họ không muốn đi gây thêm phiền toái đâu.

Mã Lan nhìn ra tâm tư của chị mình, thả xuống một câu: "Chết cũng cần sĩ diện!”

Sau đó leo lên xe rồi đi.

Tống Sở vẫy tay với bọn họ.

Mã Cúc Hoa vẻ mặt phẫn nộ: "Ý gì chứ, em có ý gì chứ, chị không đi gây thêm phiền toái cho em, em còn mắng chị, thật không biết tốt xấu. Lần sau chị sẽ mang cả nhà đi ăn, xem em nói sao.”

Mã Quế Hoa cười không nói lời nào.

Quan hệ chị em trong nhà tốt trở lại, tâm trạng Mã Lan thật sự tốt hơn nhiều, đến sự nhiệt tình trong công việc cũng tăng vọt.

Xưởng trưởng Cao khen bà có phong thái thủ lĩnh, sau này nhất định là trụ cột của xưởng thép.

Mã Lan cảm thấy sự nghiệp của gia đình mình đều bội thu, đã đi đến đỉnh cao của đời người.

Đột nhiên, điện thoại trong văn phòng vang lên, Xưởng trưởng Cao nghe điện thoại, là Huyện trưởng Lữ gọi tới nói vài lời.

Xưởng trưởng Cao nghe xong vài câu đó, liền kích động nói: "Thật ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-362.html.]

“Ai lừa ông chứ .” Huyện trưởng Lữ nói: "Nhanh thông báo cho đồng chí Mã Lan qua đây, thứ này cần tận tay giao cho bà ấy.”

Xưởng trưởng Cao bỏ điện thoại xuống liền đứng dậy: "Tiểu Mã, nhanh bảo hậu cần chuẩn bị xe, chúng ta trở về huyện.”

Mã Lan hỏi: "Trong huyện có việc gấp sao?”

“Là bà có việc đó.” Xưởng trưởng Cao kích động đáp.

Mã Lan: "...”

TBC

Bên này Mã Lan vội vội vàng vàng đi theo Xưởng trưởng Cao đi về nhà mình.

Lúc bọn họ về đến nhà, Huyện trưởng Lữ cũng mang theo người qua đây, đến Tô Chí Phong cũng nghe được tin tức mà quay về.

Tống Sở vừa mở cửa, liền phát hiện cha mẹ, còn có cả bác Huyện trưởng đều tới.

“Mẹ, sao vậy?” Cô mới nãy còn đang viết sách.

Tô Chí Phong và Mã Lan cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết bên phía Thủ đô có người tới tìm bọn họ.

Nhưng mà trên thực tế, người ta cũng không phải tìm bọn họ, mà là tìm Tô Giang Bác.

Người quân nhân cầm một cái hộp quà: "Dựa theo chỉ thị của lãnh đạo lớn, tới đây tặng quà cho Thanh niên tiêu biểu - đồng chí Tô Giang Bác, xin hỏi vị nào là đồng chí Tô Giang Bác.”

Con trai bọn họ từ lúc nào thành Thanh niên tiêu biểu rồi?

Mã Lan và Tô Chí Phong vội chỉ vào Giang Bác đang đứng sau lưng Tống Sở.

Vị nhân viên cảnh vệ từ thủ đô tới này đem chiếc hộp đặt xuống trước mặt Giang Bác.

Giang Bác không nhúc nhích, không biết đây là muốn làm gì. Có chuyện gì mà lại tới cửa thấy này?

Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác, có người tặng quà cho anh, nhận đi a.”

Giang Bác nhận lấy.

Người quân nhân liền cúi chào theo kiểu quân đội: "Nhiệm vụ hoàn thành, Thủ trưởng còn có chỉ thị gì không?”

Giang Bác phản ứng chậm vài giây mới biết Thủ trưởng mà người kia gọi, chính là gọi anh, anh lắc đầu.

Người quân nhân thấy vậy lập tức rời đi.

Đi một cách ngay ngắn nghiêm chỉnh.

Loading...