Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 358
Cập nhật lúc: 2024-10-02 22:03:34
Lượt xem: 16
Chương 358:
Nhìn trước mặt mình càng ngày càng nhiều tiền lẻ, Mã Lan trợn tròn mắt.
Con trai bà thế mà biết đánh bài!
“Tiểu Bác, con học từ đâu?” Mã Lan kinh ngạc, con trai của bà học ai, chẳng lẽ là có người âm thầm dẫn con trai bà đi chơi cái này? Ngay cả người mẹ như bà còn không biết?
Giang Bác đáp: "Rất đơn giản, chỉ tính toán bài mà thôi.”
Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác giỏi tính toán nhất.”
Mã Lan: "…..”
Từ Mỹ Lệ thua đến muốn khóc. "Mã Lan, thím thắng không vẻ vang, thím như vậy, chị không chơi với thím nữa.”
Mã Lan rất ngượng ngùng, bà cũng không nghĩ tới Tiểu Bác nhà bà nếu là có một ngày không học tập nữa, vừa hay còn có thể lăn lộn thành vua bài.
Bà ngay lập tức đuổi bọn trẻ đi: "Đi xem ông nội với cha đi.”
Tống Sở liền ngoan ngoãn kéo Giang Bác đi, nếu không đi thì bác gái cả thật sự sẽ khóc mất.
Từ Mỹ Lệ xoa xoa đôi mắt: "Mã Lan, chị nói với thím này, thím mà lại cùng con trai hợp lại nữa, thì không bạn bè gì nữa, chị cũng sẽ cùng thím đơn phương tuyệt giao, nếu là Phùng San, trong lòng sớm đã mắng thím rồi.”
Phùng San vui vẻ: "Trước kia chị tự mãn lắm mà, nói người trong nhà chúng ta chỉ chơi vui thôi? Keo kiệt bủn xỉn còn nói tôi, tôi không giống chị.”
“Phùng San chị nhớ kỹ thím rồi, hôm nay không thắng hết tiền của thím, chị không phải họ Từ nữa! Mẹ, Mã Lan, mọi người cùng chơi với con, đừng cùng chị ta chơi nữa! Còn có Tiểu Bác…” Bà hướng ra ngoài hét lên: "Tiểu Bác, mau tới dạy bác gái cả đánh bài!”
TBC
Bà cụ Tô cùng Mã Lan: "...”
Trong phòng sách, ông nội và cha bọn họ đang cùng chơi cờ.
Tống Sở nhìn thấy bên trong quá yên tĩnh, cô lại kéo Giang Bác đi ra ngoài. Hai người tay nắm tay, ghé vào bệ cửa sổ trong phòng, nhìn nhóm người Tô Bảo Cương bọn họ lăn lộn trên nền tuyết, cha ở trong phòng sách chơi cờ, mẹ ở trong phòng khách đánh bài.
“Anh Tiểu Bác, Tết vui thật, anh nói xem sang năm chúng ta cũng có thể náo nhiệt như vậy không? Em rất thích cảnh người một nhà náo nhiệt như vậy.”
“Ừm, sẽ như vậy, chỉ cần em muốn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-358.html.]
Ngày mùng Hai, cả gia đình Tống Sở lại đến thôn Mã Gia.
Năm nay bọn họ mang nhiều đồ hơn, đều là hưởng lợi của Giang Bác, huyện tặng những thứ kia quá nhiều, ăn không hết, vừa lúc mang chút về cho phía nhà mẹ đẻ.
Cũng may năm nay có hai chiếc xe đạp, cũng có nơi chứa đồ rồi.
Mã Lan chở Tống Sở, Tô Chí Phong chở Giang Bác.
Dọc đường đi Giang Bác có chút không vui, nguyên nhân là do lúc chuẩn bị đi, vốn dĩ là anh muốn cha chở mẹ, anh chở Sở Sở.
Nhưng mà anh đánh giá quá cao thể lực của mình rồi, kết quả cuối cùng đương nhiên là thất bại.
Làm anh cảm thấy rất thất vọng.
Tô Chí Phong khuyên nhủ: "Con trai, con phải chấp nhận chuyện con vẫn là một cậu bé. Đừng quá tự cao, phải biết lượng sức mà đi. Chờ con trưởng thành rồi, liền có thể giống cha cường tráng mạnh mẽ, chở cả nhà ta cũng không vấn đề gì.”
Giang Bác giọng nói rầu rĩ trả lời: "Không cần đợi đến khi trưởng thành, đợi sang năm mới con sẽ làm một chiếc xe đạp điện.”
Tô Chí Phong: "…..”
Một bên khác, Tống Sở ôm eo mẹ, thoải mái ngồi trên ghế sau: "Mẹ, mẹ xem anh Tiểu Bác cùng cha đang nói chuyện kìa, anh Tiểu Bác có lẽ rất thích nói chuyện cùng cha.”
Tống Sở thực sự vui vì sự thay đổi này của Giang Bác, so với trước kia anh chỉ nói chuyện một mình, hiện tại anh đã có thể giao tiếp cùng với rất nhiều người, đương nhiên là rất tốt rồi.
Mã Lan nói: "Anh trai con trưởng thành rồi, con trai lớn đều thích thân thiết với cha hơn, giống như con gái cùng mẹ thân thiết với nhau.”
“Mẹ, con lúc vào cũng thân thiết với mẹ.” Tống Sở nịnh nọt nói.
Mã Lan liền cười toe toét
Tống Sở lại hỏi: "Mẹ, năm nay chúng ta lại có thể gặp dì cả cùng dì hai sao?”
“Có lẽ vậy, không biết các dì ấy năm nay có chờ chúng ta hay không.” Mã Lan có chút khó chịu trả lời.
“Mẹ, lúc nhỏ mẹ cùng với các dì cũng giống con và anh Tiểu Bác cùng với anh em họ bên nội sao ạ?”
“Có lẽ là như vậy.” Mã Lan bèn kể một ít chuyện hồi nhỏ của mình, thật ra khi còn nhỏ bà đã hiểu chuyện rồi, ngược lại là chị cả và chị hai bọn họ hiểu chuyện muộn hơn một chút.