Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 342
Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:54:51
Lượt xem: 15
Chương 342:
Huyện trưởng Lữ nghe nói vậy thì đứng ngồi không yên trong văn phòng, đứng dậy mang theo đồng chí được trang bị vũ khí tới, cả công xưởng thép trong chốc lát đã được canh phòng nghiêm ngặt.
Nhóm đồng chí công nhân sợ hãi, còn tưởng lại có gián điệp, vẫn là lãnh đạo trong xưởng phải đứng ra bác bỏ tin đồn mới khiến nhóm công nhân tỉnh táo lại.
Nhưng thật ra một số lãnh đạo công nhân cũng hiểu chút về chuyện này, dù sao cố vấn Tiểu Tô đã tới xưởng, vị này sẽ không dễ dàng tới đây, đoán chắc là gần đây có thành quả.
Quả nhiên, rất nhanh trong xưởng đã bắt đầu luyện nguyên liệu mới.
Chỉ là phía lò luyện thép bảo vệ nghiêm ngặt, người bình thường không thể đến gần.
Chỉ biết sau khi lô luyện thép thứ nhất xong, người trong tỉnh đã tới, đem nguyên liệu thép đó cầm đi luôn.
Đương nhiên, Giang Bác cũng không chú ý tới chuyện này.
Anh còn đang cố gắng nghiên cứu và cải tiến nòng s.ú.n.g chống giật kiểu mới.
Anh hoàn thành sớm để làm quà sinh nhật cho Sở Sở.
Ống bazooka này còn chưa làm ra, ngay cả tên anh cũng đã chọn xong, gọi là bazooka Thập Nhất.
Vốn muốn đặt là bazooka Sở Sở, nhưng nghĩ đến sau này trên chiến trường g.i.ế.c địch, một đống người kêu gào bazooka Sở Sở, trong lòng anh lại không vui. Nên dứt khoát dùng sinh nhật của Sở Sở, dù sao cũng là quà tặng cô.
Tống Sở cũng tính tự tay làm quà tặng Giang Bác.
Năm trước mua nhưng anh Tiểu Bác lại tặng cô quà tự làm, nên cô cảm thấy bản cũng nên tự mình làm.
Nhưng cô không làm được gì khác, chỉ có thể viết văn.
Cho nên dự định viết cho Giang Bác một bài văn ngắn.
Bài văn chỉ cho mình anh Tiểu Bác đọc.
Tên cũng rất rõ ràng, tên là 《Anh Tiểu Bác của em》.
Bài văn này cũng không quá khó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-342.html.]
Cô khen anh Tiểu Bác, thật sự có thể khen tới mấy vạn từ không trùng lặp.
Bởi vì không muốn cho Giang Bác biết trước, cho nên mỗi ngày chỉ có thể thừa dịp tan học mới viết. Vì vậy, thời gian tan học cô cũng không thể đến phòng thí nghiệm gặp Giang Bác, khiến khuôn mặt nhỏ của Giang Bác mỗi ngày đều đen.
Tống Sở còn tưởng công việc của anh gặp khó khăn, còn an ủi: "Anh Tiểu Bác, cực khổ chỉ là tạm thời, chúng ta phải trải qua khó khăn mới có thể vươn lên, em tin anh Tiểu Bác sẽ thành công."
Giang Bác vươn tay, đưa ngón tay chọt vào trán cô.
Tống Sở còn rất phối hợp, duỗi đầu tới: "Nếu chọt trán em có thể khiến anh vui vẻ, thì anh cứ tùy tiện chọt." Có thể giúp đỡ anh Tiểu Bác, cô tình nguyện hy sinh chút này.
Giang Bác: "....."
Ngày quốc khánh một tháng mười, Mã Lan ở nhà muốn làm một bữa tiệc sinh nhật trong sân nhà, để cho Tống Sở và Giang Bác mời bạn tốt tới tham gia.
Còn mời cả Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn.
Bạn cùng lớp một người cũng không tới, cũng không phải không thích anh em Sở Sở mà là cảm thấy ăn lương thực nhà người khác không tốt.
Hiện tại lương thực rất quý, người lớn trong nhà đều dạy trẻ nhỏ không được tùy tiện ăn gì của nhà người khác.
Tống Sở không mời được bạn bè tới, trong lòng hơi buồn, nhưng cô vẫn nhận được quà của các bạn học tặng. Bọn trẻ tự mình vẽ tranh, gấp thuyền, gấp máy bay, không đáng tiền nhưng Tống Sở đều rất yêu quý.
Ngay cả Giang Bác cũng nhận được con quay, ngựa gỗ làm thủ công, quà tặng linh tinh.
Hôm sinh nhật cũng chỉ có người trong nhà và Tiểu Vũ, Chu Đại Sơn cùng nhau chúc mừng.
Lần này Mã Lan bày biện rất truyền thống, làm mì trường thọ cho hai đứa nhỏ ăn, dùng cải muối bà tự muối để làm đồ ăn kèm, còn nấu một nồi lẩu lớn thơm ngào ngạt, sau đó đặt một cái bàn tròn lớn trong sân. Trên bàn còn bày một ít món ăn kèm, trung tâm của các món ăn kèm đặt một cái bánh kem hình trứng thật to, viết《Sở Sở Tiểu Bác sinh nhật vui vẻ》.
TBC
Chỉ bày như vậy cũng đã tiêu phí không ít.
Khiến những đứa trẻ khác trong nhà họ Tô hâm mộ không thôi.
Tô Bảo Cương còn tìm Từ Mỹ Lệ oán giận: "Sao con không được tổ chức sinh nhật như thế?"
Từ Mỹ Lệ mở to miệng ăn mì sợi cải muối, nói: "Có nhiều đồ ăn ngon như vậy, còn không mau ăn đi, hâm mộ làm gì? Mấy đứa muốn ăn như vậy, mẹ con thắt lưng buộc bụng cũng không làm được một bàn như này."