Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 331
Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:52:36
Lượt xem: 9
Chương 331:
Tô Chí Phong: "....."
Buổi tối, Tô Chí Phong ôm một chồng sách trở về.
Tống Sở vui vẻ lại gần: "Cha, con giúp cha dọn dẹp giá sách."
Giang Bác ở phía sau Tống Sở, thấy Tống Sở vây quanh cha, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Ba cha con cùng nhau sắp xếp sách.
Tống Sở hỏi: "Cha sao cha đem nhiều sách về vậy?"
Tô Chí Phong nhìn đứa con trai xụ mặt, cảm thấy cần nên xây dựng lại hình tượng của mình trong lòng bọn nhỏ.
Vì thế đem ước mơ vĩ đại của mình nói lại một lần nữa.
Tống Sở lập tức khen ngợi: "Cha, cha đang đọc sách vì sự quật khởi của nước nhà sao."
Tô Chí Phong cảm thấy con gái rất nể mặt mũi mình.
Sau đó lại hỏi con trai. "Tiểu Bác, con cảm thấy suy nghĩ này của cha thế nào?"
Giang Bác nói: "Không cần chờ đến khi chúng con lớn, bây giờ cha có thể đi, trong nhà đã có con rồi."
TBC
Lời nói rất có khí thế của đàn ông.
Nhưng mà Tô Chí Phong cảm thấy mình như bị đ.â.m vào tim.
Ông cảm thấy ngày càng không thể duy trì sự uy nghiêm của một người cha, thằng nhóc này muốn thay thế địa vị trụ cột trong nhà của ông rồi sao.
Tống Sở cũng khuyên nhủ: "Cha, cha thật sự không cần lo lắng, con và anh Tiểu Bác sẽ chăm sóc tốt cho mẹ, cha cứ vì lý tưởng của mình mà phấn đấu đi! Cố lên!"
Tô Chí Phong: "....."
Tuy rằng bị con trai con gái nói lời ghét bỏ, nhưng Tô Chí Phong vẫn sẽ không rời đi, ông phải ở đây chăm sóc vợ, con gái và con trai mình.
Vì lý tưởng của mình mà vứt bỏ vợ và con của mình, đó không phải là việc con người có thể làm.
Dù sao ở nhà cũng có thể học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-331.html.]
Nghỉ hè ông cũng không định tham gia giảng dạy ở lớp xóa nạn mù chữ, mà sẽ dành nhiều thời gian cho học tập hơn. Dù sao thì đứng giảng dạy ở một lớp xóa mù chữ cũng chỉ có thể trợ giúp một số người nhất định, lý tưởng của ông là muốn giúp cho cả tổ quốc.
Vì thế lúc đám nhóc Tô Bảo Cương lại đến học tập, liền phát hiện chú ba nhà bọn chúng mỗi ngày đều ôm sách học, lại còn ghi chép, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Tô Bảo Cương sợ hãi hỏi: "Làm giáo viên cũng phải học à?"
Tống Sở nói: "Đúng vậy, cha phải học nhiều kiến thức hơn, học, học nữa, học mãi."
Tô Bảo Cương: "..." Ước mơ từ lâu của cậu nhóc chính là trở thành một giáo viên, để sau này có thể không cần học nữa.
Thì ra làm giáo viên cũng phải học tập không ngừng.
Đời này không biết bao giờ mới có được một tương lai tươi sáng.
Cậu nhóc liền hỏi Giang Bác: "Em ba, em nói xem, phải làm nghề gì mới không cần phải học?"
Giang Bác khinh bỉ nhìn cậu nhóc, đúng trọng tâm đề nghị: "Làm tiến sĩ." Tiến sĩ đã có đề tài riêng để nghiên cứu, tự mình nghiên cứu, không cần đi học.
Tống Sở cũng gật đầu: "Đúng, không sai, làm tiến sĩ không cần học thêm kiến thức khác." Sau khi anh Tiểu Bác làm tiến sĩ, cũng không còn học.
Tô Bảo Cương nói: "Anh quyết định rồi, sau này anh muốn làm tiến sĩ."
Tống Sở: "..."
Cô không biết nên nói sao, cảm thấy anh cả không có khả năng trở thành tiến sĩ, nhưng cô không muốn tổn thương anh trai mình.
Sau khi những đứa trẻ khác của nhà họ Tô biết được lợi ích của việc làm tiến sĩ từ chỗ Tô Bảo Cương, cũng có ước mơ riêng của mình.
Họ sẽ trở thành tiến sĩ.
Điều kiện tiên quyết để trở thành tiến sĩ là phải học thật giỏi, sau khi học giỏi thì có thể làm tiến sĩ, sau này không cần học nữa.
Mấy ngày tiếp theo, không cần Giang Bác giám sát, mấy đứa nhỏ cũng tự mình bùng nổ sự đam mê đối với học tập.
Tống Sở phát hiện, người có ước mơ đúng là khác biệt. Thấy mọi người vì ước mơ cố gắng như vậy, Tống Sở lại càng không muốn đả kích sự tích cực của bọn họ, ước mơ vẫn phải có, nếu vô tình thực hiện được thì sao?
Khi Tô Chí Phong đọc sách xong, lúc đi ra hóng gió, phát hiện bọn nhỏ trong sân rất tích cực chăm chỉ, cố gắng học tập, cái bộ dạng này tốt hơn rất nhiều so với vẻ mặt không tình nguyện của mấy ngày trước.
Thấy Tống Sở đang đánh chữ, ông liền đi hỏi con gái rượu nhà mình: "Sao hôm nay đều học nghiêm túc vậy?"