Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 324

Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:51:01
Lượt xem: 11

Chương 324:

Chúng có thể không tin chuyện này sao? Những lò luyện thép mới đang được xây dựng trên cả nước là từ đâu ra? Còn không phải là từ công xưởng thép của huyện ta ra sao. Ngay cả nước ngoài còn phải học tập từ chúng ta, nghe nói là nước ngoài còn muốn thương lượng với chúng ta đến để học đấy.

Huyện trưởng Lữ cảm thấy Tiểu Bác đã nuôi gan của Xưởng trưởng Cao lớn hơn rồi.

Khoe khoang cái sau còn lớn hơn cái trước, Huyện trưởng trợn mắt coi thường. "Ông lấy đâu ra cái dũng khí để nói nhảm như vậy? Ngộ nhỡ chúng không tin thì sao"

Xưởng trưởng Cao cau mày nói: "Đừng lo lắng nhiều đến chuyện đấy nữa, bây giờ quan trọng nhất là xem phản ứng của bọn gián điệp."

Huyện trưởng Lữ: "..." Ông ta liếc nhìn Xưởng trưởng Cao một cái, trí tưởng tượng của ông Cao phong phú thế sao không nói là có thể chế tạo một cái tàu bay bằng thép luôn đi, ánh mắt của ông Cao vẫn còn quá nông cạn, đúng là chưa nhìn thấu việc đời.

Nếu tin đồn quá khoa trương quá, cho dù người thường có tin đi nữa, thì gián điệp cũng chưa chắc đã tin.

Tin tức mà ông Cao truyền ra, cũng không biết có thể khiến bọn gián điệp chú ý hay không.

Đừng nói là bọn gián điệp thật sự tin tưởng vào tin tức của ông Cao đấy nhé.

Một tuần sau khi tin tức được truyền ra, thiết bị chặn tin tức của huyện Bình An cuối cùng cũng có phản ứng.

Các nhân viên công tác kích động nhìn vào thiết bị, ánh mắt đều tỏa sáng

Đoàn người rời cơ quan huyện ngay trong đêm, nhanh chóng đi đến công xưởng thép của huyện.

Đúng vậy, tín hiệu lần này phát ra từ khu nhà công nhân của công xưởng.

Khi Xưởng trưởng Cao biết được chuyện này, bị dọa tới mức ngay cả giày cũng không đeo, chân trần chạy đến công xưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-324.html.]

TBC

Các cửa của công xưởng thép đều có bảo vệ canh giữ, chỉ có thể vào chứ không thể ra.

Khi Xưởng trưởng Cao đến, nhóm Huyện trưởng Lữ cũng đang ở cửa chờ tin tức.

Con Lươn và Châu Chấu cùng với công an huyện cũng đã trang bị đầy đủ đến bắt người.

"Có biết kẻ đấy là ai hay chưa?” Xưởng trưởng Cao đầu đổ đầy mồ hôi, ông ta không nghĩ tới ở trong chính nhà máy của mình lại có gián điệp.

Đây không phải là chuyện dọa c.h.ế.t người sao?

Huyện trưởng Lữ bây giờ nhìn thấy ông ta là tức giận, tuy là giận chó đánh mèo, nhưng không có cách nào phát tiết cơn giận ra. Gián điệp ở ngay trong công xưởng thép, điều này sẽ gây ra ảnh hưởng vô cùng không tốt đến xưởng.

Xưởng trưởng Cao bị thái độ của Huyện trưởng dọa cho khẩn trương, nghiêm trọng hơn, nếu gián điệp chính là một trong những cán bộ nhà máy, đó chính là một vấn đề lớn.

Vì phạm vi đã được thu nhỏ và đến kịp thời nên việc điều tra được hoàn thành rất nhanh chóng. May mắn, gián điệp không phải là cán bộ, mà là một công nhân già phụ trách việc bảo vệ lò trong phòng lò hơi của công xưởng thép, một ông già neo đơn.

Nghe nói là con cái đã c.h.ế.t hết trong chiến tranh, ông già đấy đã ở huyện Bình An vài chục năm rồi nên không ai nghĩ rằng một người như vậy lại là gián điệp.

Thời điểm Con Lươn và Châu Chấu mang người vào trong nhà, ông già còn chưa kịp dấu máy điện đài đã bị bắt ngay tại trận.

Khi Xưởng trưởng Cao nhìn thấy người liền tức muốn hộc máu. “Ông Trương, quốc gia đối xử với ông không tệ, giao cho ông công việc, cho ông cơm no, chỗ ngủ. Sao ông có thể làm ra chuyện như thế này? Ông không thấy hổ thẹn với lương tâm sao?"

Ông già Trương lúc này vẫn còn hoang mang, đã nhiều năm nay ông già không hành động, lần này cũng bởi vì dì Tư đã bỏ trốn, không có người truyền tin nên mới đến tay ông già liên lạc cùng với cấp trên. Kết quả, mới ngày đầu tiên làm đã bị bắt. "Các người làm thế nào mà bắt được tôi?"

Xưởng trưởng Cao tát một cái vào mặt ông già. "Ông hỏi câu này còn có tác dụng gì, ông có còn xứng đáng với tổ quốc mình hay không?"

Ông già Trương bị cái tát làm cho choáng váng, miệng lẩm bẩm nói: "Đất nước này quá nghèo nàn không thể mang lại cuộc sống tốt đẹp cho chúng tôi."

Loading...