Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 307

Cập nhật lúc: 2024-10-01 22:03:14
Lượt xem: 8

Chương 307:

Những đứa nhỏ kia vội vàng để quà tặng dưới đất, sau đó khẩn trương cùng nhìn Tô Tiểu Hoa.

Tô Tiểu Hoa trơn tru nhảy ra khỏi n.g.ự.c của Tống Sở, ngậm cá con lên, đắc ý bắt đầu ăn.

Trên mặt bọn nhỏ hiện lên nụ cười.

Sau khi Tô Tiểu Hoa ăn xong thì thỏa mãn meo một tiếng.

Tống Sở nói: "Tiểu Hoa nhà chúng tớ nói, phải xem biểu hiện sau này của các cậu, nếu như còn làm chuyện xấu, lập tức không tha thứ cho các cậu."

Bọn nhỏ vội vàng gật đầu, sắc mặt thoải mái hơn rất nhiều. Sau đó chạy như ong vỡ tổ, bọn nhỏ phải đi nói cho những người khác, con mèo kia đã tha thứ bọn họ.

Mã Lan nhìn con gái nhà mình, cảm thấy như mình đang nhìn một thiên thần nhỏ.

TBC

—-------

Tống Sở cũng rất vui vẻ, cảm thấy sách mình viết thật sự có hiệu quả.

Dùng truyện để tuyên truyền và giúp đỡ mọi người là ý nghĩa của cuốn sách.

Tất nhiên, thành công này không phải là của một mình cô, đó còn có sự hỗ trợ của Giang Bác. Nếu không có anh giúp, cô sẽ không thể viết nhanh như vậy bằng chữ viết tay của chính mình.

Tống Sở nhìn đôi tay nhỏ mềm nhũn của mình, cảm thấy thật yếu ớt. Bàn tay này của cô quá mềm, ngay cả bản thân cô cũng ghét nó. Nếu không có sự giúp đỡ của anh Tiểu Bác, làm sao cô có thể tự mình hoàn thành viết cuốn sách?

Cô đang nghĩ về việc mua một món quà tặng cho Giang Bác.

Cảm ơn anh Tiểu Bác vì sự giúp đỡ và ủng hộ của anh.

Tống Sở vốn muốn đi lên tỉnh thành mua quà, nhưng tỉnh thành quá xa, thật bất tiện khi cô đi một mình.

Cuối tuần, cô vẫn muốn cùng mẹ mình lên tỉnh thành, nhưng đồng chí Mã Lan nói rằng cuối tuần bà sẽ phải tăng ca.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-307.html.]

Vì vậy, cô chỉ có thể mua quà trong huyện.

Chỉ có một cửa hàng bách hóa ở huyện Bình An, không có quá nhiều thứ được bán ở đó, khá ít so với tỉnh thành.

Tống Sở đã tới mấy lần, biết bên trong tuy ít đồ nhưng chất lượng vẫn khá tốt. Cô đang nghĩ về việc chân của Giang Bác sẽ to hơn, và muốn mua một đôi giày thể thao màu trắng tặng cho anh.

Mua thêm cái mũ khác cho Giang Bác nữa.

Tống Sở bí mật hỏi về phiếu của Mã Lan và dùng tiền túi của mình mua lại của mẹ.

Mã Lan: "... Tại sao con lại lịch sự với mẹ của mình như thế?"

"Vậy con không khách khí nữa." Tống Sở cười nói. "Nếu như con dùng phiếu của mẹ, vậy sẽ thành mẹ mua cho anh, không phải con mua, nhưng con lại muốn chính mình mua cho anh Tiểu Bác."

Mã Lan buồn cười, cảm thấy con gái mình khá đặc biệt. “Được, vậy mẹ sẽ bán theo giá thị trường cho con.” Nói thế, nhưng bà cũng không thể không khách khí với đứa trẻ, xem như chỉ đổi một ít tiền tiêu vặt của con mà thôi.

Mã Lan lo lắng về việc để con gái đi một mình, vì vậy bà đã nhờ Tô Chí Phong ở nhà nấu ăn và tự mình đưa con gái đi mua sắm.

Giang Bác nhìn mẹ mình đưa Tống Sở ra ngoài, miệng bĩu ra đến nỗi có thể để cả chai dầu lên đó.

Tô Chí Phong an ủi con trai. "Con phải làm quen với điều đó đi, những người phụ nữ bây giờ đều có chính kiến của riêng họ, họ sẽ không ở xung quanh những người đàn ông như chúng ta nữa."

Giọng điệu này có phần xúc động, nghẹn ngào.

Bây giờ đàn ông đang xoay quanh phụ nữ, cả Mã Lan của ông cũng thường xuyên như thế.

Giang Bác vốn không thoải mái, Tô Chí Phong an ủi anh, nhưng an ủi xong, anh vẫn cảm thấy không thoải mái. "Kỳ thực, mẹ con trước đây rất coi trọng con mà."

Giang Bác chán nản nhìn ông.

Tô Chí Phong không vui và giải thích: "Sao con lại không tin cha, trước đây mẹ con rất thích diễn với cha, nếu bà ấy không thích cha, tại sao bà ấy lại diễn với cha chứ? Cha biết lúc đó bà ấy đang trách móc mình, nhưng cha rất vui. Cha rất vui khi được bà ấy dỗ dành." Ông nói và lắc đầu. "Nhưng từ khi bà ấy trở thành mẹ của hai đứa con, bà ấy không còn dỗ dành cha nữa, bà ấy thậm chí còn không có kiên nhẫn nói cho có lệ với cha."

Loading...