Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 304

Cập nhật lúc: 2024-10-01 22:02:30
Lượt xem: 14

Chương 304:

Điều này quả thực làm mới tam quan cô ấy, hóa ra viết văn còn có thể dùng máy đánh chữ?

Bản thảo này phải bỏ ra nhiều tiền cỡ nào .

Quả thực không dám tưởng tượng.

Sau khi cảm khái xong, Tô Văn Lệ càng cảm thấy hứng thú hơn đối với bản thảo này.

< Mèo con lang thang>

Ngay từ lúc đầu nhìn thấy tên này, Tô Văn Lệ đã nghĩ đây cũng chỉ là một cuốn văn học thiếu nhi thuần túy, hơn nữa còn chủ đề là động vật, khả năng là viết tiểu động vật.

Đối với một người trưởng thành như bà ta mà nói, hứng thú đọc đã giảm đi một chút.

Nhưng sau khi đợi bà ta đọc hết ba chương đầu, Tô Văn Lệ như chìm vào trong câu chuyện này.

Thậm chí đến cơm trưa cũng không ăn, ở trong văn phòng lặng lẽ đọc sách. Đọc liên tục đến tận tối muộn khi về đến nhà, mới lật đọc xong kết cục.

Sau khi đọc xong, hai mắt của Tô Văn Lệ đã đỏ hoe vì khóc.

Đây không chỉ là một cuốn sách văn học thiếu nhi viết về mèo con, mà là qua con mắt của mèo con để nhìn thế giới này.

Mèo con vừa ra đời, bởi vì gia đình chủ nhà không có lương thực để ăn, cho nên mèo mẹ c.h.ế.t đói. Mèo con phải vật lộn để sống sót trong nhà, nhưng sau đó cơ thể suy yếu đến mức bị người chủ bất lực bỏ rơi. Nó bắt đầu cuộc sống lưu lạc, trong quá trình lang thang, có mấy lần suýt được nhận nuôi, nhưng đều bỏ cuộc bởi vì những mâu thuẫn của những người trong gia đình. Dù vậy, nó vẫn giữ lại thiện ý của trái tim mình dành cho nhân loại, nó đã nhiều lần giúp đỡ con người trong lúc lang thang. Ví dụ như trong đêm khuya cảnh báo người ta rằng nhà đang cháy, sau đó một mình rời đi, gọi người đến giúp một đứa nhỏ bị rơi xuống nước... Cuối cùng, nó lại bị hãm hại bởi một đám trẻ con dốt nát.

Trong cuốn sách này viết về tình người ấm áp và lạnh lẽo, rồi cả những mâu thuẫn gia đình. Sách viết rất giàu cảm xúc, khiến cho người ta đều quên mất đây chỉ là tầm nhìn của con mèo, mà thực sự xem con mèo như một người có cảm xúc. Chính vì vậy, cuối cùng đoạn mèo con bị ép hại kia, quả thực làm cho không ai nào có thể chịu đựng được, khiến Tô Văn Lệ vừa tức vừa đau lòng.

Tô Văn Lệ nội tâm phập phồng, ban đêm vẫn không ngủ được, kéo chồng mình là Hứa Nguyên Kiều từ trên giường dậy: "Anh Hứa, em cảm thấy Sở Sở viết cuốn sách rất hay. Anh nói xem, con bé chỉ là một đứa nhỏ, sao lại viết được sách như vậy? Thay đổi cả phong cách trước kia, đó là một sự tiến bộ rất lớn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-304.html.]

Hứa Nguyên Kiều mơ màng nói: "Thiên phú, có thể là thiên phú."

Tô Văn Lệ hiện tại cực kỳ ghen tị với đồng chí Mã Lan dù trước kia đã từng rất xem thường.

Làm sao chị dâu thứ ba của cô ấy có thể nuôi dạy con gái được như vậy?

A~

Không thể ngủ yên giấc, cô ấy nằm mơ cũng muốn có một cô con gái như vậy!

Cuốn sách này của Tống Sở dưới sự đề cử cật lực của Tô Văn Lệ, được nhà xuất bản coi trọng. Tổng biên tập luôn rất tán thưởng đối với sách của Tống Sở.

Lần này cũng xem một chút.

Ông ta vô cùng xúc động đối với câu nói cuối cùng khi mèo con hét lên đau đớn: "Bạn có thể không yêu tôi, nhưng xin đừng làm tổn thương tôi."

Tổng biên tập nhớ tới cảnh tượng những đứa nhỏ kia bắt tổ chim trong sân, rồi ném c.h.ế.t chim non, trong cuốn sách này còn viết cả tình cảnh mèo con bị trói và bị đốt bằng lửa.

Những điều này không phải là hiện tượng riêng lẻ, chính ông ta cũng đã từng thấy nó diễn ra ở ngay trong sân của họ.

Tuy rằng những đứa nhỏ này sau đó cũng đã bị ăn đòn, không còn dám làm chuyện này nữa, nhưng điều này cũng chỉ là khuất phục trước vũ lực. Đợi đến khi chúng trưởng thành, có đủ sức mạnh, loại tư tưởng này của chúng còn có thể tro tàn lại cháy không?

TBC

Điều này rất đáng suy ngẫm.

"Xuất bản, cuốn sách này chắc chắn phải xuất bản, trẻ em là tương lai của đất nước nên trái tim của bọn nhỏ cũng không thể bị vặn vẹo."

Vài ngày sau, Tống Sở nhận được tiền nhuận bút và thư tín từ bên nhà xuất bản.

Loading...