Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 303
Cập nhật lúc: 2024-10-01 22:02:15
Lượt xem: 7
Chương 303:
Tô Chí Phong dùng nước giếng rửa tay, sau đó nói chuyện Giang Bác có cảnh vệ.
"Có cảnh vệ sao? Đây thật sự là chuyện tốt." Mã Lan thở phào nhẹ nhõm, bà hiện tại cũng thật sự lo lắng về vấn đề an toàn của con trai nhà mình.
Từ sau khi gặp Thủ trưởng Trần và biết được giá trị của lò luyện thép kia, bà đã biết chuyện của con trai nhà mình lớn như thế nào.
Con trai của bà làm ra lò luyện thép, có thể nâng cao sản lượng luyện thép, nghe nói bên nước ngoài cũng chưa có được cái lò như này.
Những kỹ thuật tiên tiến không phải là nếu tôi không có nó thì tôi nhớ anh, anh không có nó thì anh nhớ tôi sao?
Bây giờ người ta nhất định là đã nhớ thương bọn họ vì cái lò này.
Mà nhớ thương lò, thì cũng đồng nghĩa nhớ thương con trai nhà bà.
Mã Lan cười nói: "Có cảnh vệ vẫn tương đối an tâm hơn, dù sao thân thủ của ông cũng không được."
Tô Chí Phong: “...”
Tống Sở thấy cha mẹ như vậy, ở bên cạnh che miệng cười.
Sau đó nhỏ giọng nói với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, anh nhìn cha sợ mẹ kìa."
Giang Bác thầm nghĩ, đây không phải là sợ.
Đây là... Cam tâm tình nguyện.
Lúc ăn cơm, Mã Lan lại nhắc tới chuyện tuyển dụng công nhân vào xưởng thép.
Xưởng thép của huyện Bình An bên này đã quyết định xây dựng thêm nhiều lò luyện thép mới, điều này cũng quyết định quyết sách mở rộng xưởng thép của huyện Bình An.
Mở rộng xưởng thép, cũng có nghĩa là có thể cung cấp thêm nhiều công ăn việc làm hơn.
Điều này đối với người dân mà nói chính là chuyện có lợi ích mang tính thực tế nhất.
TBC
Dù có thể luyện được bao nhiêu sắt thép thì đó cũng chỉ là chuyện lớn của đất nước, dân vui mừng thì vui mừng, cũng không cắt quyền lợi gì nhưng bây giờ không như vậy nữa. Việc xây dựng thêm công xưởng thép, thông báo tuyển dụng ít nhất là một hai nghìn người.
Chuyện Giang Bác làm, từ một phương diện khác quả thực đem lại rất nhiều lợi ích cho người dân trong huyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-303.html.]
Đặc biệt là bản thân các công nhân trong công xưởng thép rất khó có cơ hội được chuyển lên chính thức, lần này cuối cùng cũng có cơ hội chuyển mình.
Rất nhiều công nhân nhìn thấy Mã Lan còn cố ý nói một tiếng cảm ơn với bà.
Đã từng làm một công nhân thời vụ nhiều năm như vậy mà vẫn chưa được chuyển lên chính thức, Mã Lan đối với chuyện này rất cảm động, cũng biết đây là chuyện tốt cỡ nào.
Cho nên cảm thấy nên để con trai nhà mình biết thằng bé đã làm được chuyện tốt gì, để thằng bé cũng kiêu ngạo tự hào một chút.
Có điều Giang Bác nghe xong cũng không có nhiều cảm xúc, anh cảm thấy chuyện này không liên quan đến anh. Tuyển dụng công nhân cũng không phải do anh sắp xếp, đây chẳng qua chỉ là một hiệu ứng dây chuyền mà thôi.
Nhưng Tống Sở cảm thấy rất kiêu hãnh nói: "Anh Tiểu Bác, anh quả thật là niềm tự hào của gia đình chúng ta!"
Giang Bác nhẹ nhàng cười.
Tô Chí Phong cười xoa đầu của cô: "Sở Sở nhà ta cũng không kém, cũng là niềm tự hào của nhà chúng ta."
Mã Lan Hoa nói: "Đúng, Sở Sở nhà ta viết sách rất hay, sau này chắc chắn là nhà văn của nhà ta."
Tống Sở cười đến mức đỏ mặt, không cảm thấy ngại ngùng, ngược lại còn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Thật sự là viết rất hay ạ?"
"Cực kỳ hay." Tô Chí Phong thành thật khẳng định.
Giang Bác cũng gật đầu: "Rất hay."
Tống Sở mím môi cười, rất muốn biết cuốn sách mới của mình có hay hay không, có thể được xuất bản không.
...
Hai ngày sau, Tô Văn Lệ cũng nhận được sách mới của cháu gái mình.
Tô Văn Lệ hiện giờ xem Tống Sở như là người nối nghiệp mình, cho nên đối với những gì cô viết, mặc kệ là tốt hay là không tốt cũng đều rất coi trọng.
Sau khi nhận được, ngay lập tức lấy ra đọc.
Bản thảo lần này mới chỉ liếc mắt một cái đã có thể khiến mắt bà ta sáng lên, cũng không phải bởi vì nội dung tốt, dù sao vẫn chưa xem. Mà là bởi vì bản thảo này được đánh ra từ máy đánh chữ, chữ viết rõ ràng, bố cục ngay ngắn.
Tô Văn Lệ giật mình: "Cái này, không những đổi trang bị, còn mời người đánh máy đánh ư. Đây cũng là quá hào phóng rồi."